“Hiếm  dịp đến Paris, tất nhiên là   cùng em dạo chơi đến khi nào em thấy vui thì thôi.”
Hứa Tân Di cảm động , “Anh yêu,   với em quá, em yêu  nhiều lắm!”
Dịch Dương vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng, đáp  cô ba từ, “Ừ,  .”
Khi cả hai bước  một cửa hàng cao cấp khác, hai cô gái vẫn đang lén  để tìm hiểu vị khách VIP đó là ai cuối cùng cũng bước .
“Vừa nãy là... Hứa Tân Di ?”
“Có vẻ đúng là cô .”
“Vậy...  đàn ông đó là ai?”
“Tớ chụp hình , để tớ hỏi thử.” Cô gái gửi bức ảnh chụp góc nghiêng của hai   nhóm chat.
Trong nhóm nhỏ im lặng năm giây,  đó   đồng loạt nhắn tin.
—“Trời ơi! Đây chẳng  là Dịch Dương và Hứa Tân Di ? Các  gặp họ ở  thế?”
Hai cô gái  , cùng lúc ngạc nhiên thốt lên.
“Dịch Dương và Hứa Tân Di?”
Hứa Tân Di và Dịch Dương  chụp góc nghiêng,      gì.
“Anh yêu,    là VIP ở cửa hàng  ? Họ  thể đóng cửa phục vụ riêng  ?”
—“Mình  tin Dịch Dương   nhiều VIP đến . Các cửa hàng   của  ,  thể cái nào cũng đóng cửa cho  ...”
“Ngài Dịch, xin chào, ngài   chúng  phục vụ đóng cửa ?”
Hứa Tân Di: “...”
Dịch Dương  Hứa Tân Di, “Em thấy thế nào?”
“... Được thôi.”
Lần nữa  hưởng dịch vụ đóng cửa phục vụ riêng, Hứa Tân Di bắt chước phong thái của Dịch Dương ở cửa hàng ,  bỏ sót bất kỳ mẫu mới nào.
“Món  , hai món  cũng giữ , cái , cái , cái   cần, ừm...” Hứa Tân Di  một lúc, như thể thấy phiền phức, “Cứ lấy  bộ các mẫu mới theo cỡ của  , về nhà  sẽ xem từ từ.”
“Chỗ đó   đang cho bồ câu ăn kìa!” Đôi mắt của Hứa Tân Di sáng lên, kéo Dịch Dương  về phía đó.
Nơi đó   nhiều du khách tụ tập, trong tay cầm thức ăn mua từ bên cạnh, từ từ bước  giữa đàn bồ câu, để chúng đậu lên vai và tay của .
“Em cũng  cho bồ câu ăn.” Hứa Tân Di chìa tay  với .
Dịch Dương bất đắc dĩ, lấy ví tiền , đưa cho cô một tờ tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-231.html.]
Hứa Tân Di mỉm  nhận lấy, mua một ít thức ăn   xổm xuống cho bồ câu ăn.
Một vài con bồ câu nhỏ tranh  chen lấn bên cạnh tay của Hứa Tân Di, mổ từng chút thức ăn  tay cô.
Dịch Dương gần như  bao giờ tiếp xúc với động vật nhỏ,  một bên  Hứa Tân Di cho bồ câu ăn.
Sau khi Hứa Tân Di cho ăn xong một nắm, đôi mắt  rạng rỡ, ngẩng đầu  Dịch Dương, “Anh   thử ?”
“Không hứng thú.”
Hứa Tân Di bĩu môi.
Cô  dậy, nắm lấy tay Dịch Dương, đặt một nắm thức ăn  lòng bàn tay , “Anh thử , bồ câu  dễ thương mà.”
Vừa dứt lời, một con bồ câu nhỏ đập cánh bay lên đậu  khuỷu tay của Dịch Dương, ngẩng đầu  .
Hai ánh mắt giao .
“Suỵt! Đừng  gì cả.”
Chú bồ câu nhảy nhót  tay của Dịch Dương, từ khuỷu tay run rẩy bước lên cánh tay, cúi đầu ăn thức ăn chỉ dành riêng cho .
Hứa Tân Di lùi  vài bước, lấy điện thoại  chụp ảnh cho Dịch Dương.
Đằng  dường như  đứa trẻ nghịch ngợm đang đuổi theo bồ câu, khiến một đàn bồ câu trắng hoảng sợ bay tán loạn.
Dịch Dương ngẩng đầu lên.
Chiếc điện thoại trong tay Hứa Tân Di vang lên một tiếng chụp, bức ảnh là cảnh Dịch Dương ngước  đàn bồ câu trắng đang bay lên quanh , ngược sáng trong ánh chiều tà.
Không còn vẻ mặt nghiêm nghị, khó gần như , trong mắt  lộ  một chút ngỡ ngàng và xúc động mà chính  cũng  nhận , hòa  đàn bồ câu trắng, tạo nên  khí ấm áp, đời thường.
Cô mỉm  đưa điện thoại cho  xem, tự hào hỏi, “Em chụp thế nào?”
Dịch Dương  thoáng qua tấm ảnh, “Cũng .”
“Em sẽ gửi cho , lát nữa cũng gửi cho ông và  xem.”
Nói , cô cất điện thoại ,  xổm xuống tiếp tục cho đàn bồ câu  sợ hãi bay  đáp xuống.
“Gù gù gù, ăn nhiều  nhé.”
Dịch Dương   tấm ảnh mà Hứa Tân Di  gửi, trầm ngâm một lúc lâu.
“Chào .” Một  nước ngoài đến gần bắt chuyện, đưa bức ảnh trong máy ảnh của  cho Dịch Dương xem, “Lúc nãy  chụp ở đây, tình cờ ghi  khoảnh khắc vợ  chụp ảnh cho , trông  . Anh   giữ bức ảnh  ?”
Dịch Dương liếc  bức ảnh trong máy ảnh.
Trong bức ảnh, Hứa Tân Di mỉm , chăm chú    khi đang giơ điện thoại lên chụp, ánh hoàng hôn vàng nhẹ vắt ngang giữa hai , đàn bồ câu bay quanh, bao phủ hai  họ.
Cả khung cảnh rực rỡ ánh sáng, trông đến mức tạo nên một chút ảo giác mơ hồ.