—— "Không  thì thôi,    thì   khác ."
 
—— “Mình nhớ Hàn Kiêu  đến Tuần lễ thời trang Paris nhiều  , chắc là  quen thuộc."
 
—— "Tuyệt vời!"
 
"..." Dịch Dương trầm mặt uống cạn ly nước ép, đặt mạnh xuống bàn.
 
Chết tiệt!
 
Tác giả  lời  : Dịch Dương:    hứng thú với tuần lễ thời trang,   lãng phí thời gian, chơi bời lêu lổng đừng tìm .
 
——
Một giờ sáng, nhân viên của studio Hứa Tân Di  về gần hết, nhưng phòng tập nhảy vẫn sáng đèn.
 
Từ cánh cửa hé mở vọng  tiếng nhạc và tiếng bước chân đan xen.
 
An Nhã   lấy một tài liệu quan trọng,  thấy tiếng động trong phòng tập thì thấy nghi ngờ.
 
Muộn thế  , ai còn ở đây?
 
Cô  đẩy cửa phòng tập , liền  thấy Giang Niệm đang tập nhảy mồ hôi nhễ nhại,  lẽ vì thời gian luyện tập quá dài, nên sàn nhà xung quanh   ướt hơn những chỗ khác  nhiều.
 
Nhạc dừng.
 
Giang Niệm  xổm xuống, cúi đầu thở hổn hển,  những giọt mồ hôi  tóc rơi xuống sàn,  chán nản ngã   ,  ngửa  sàn,  trần nhà,  động đậy gì cả.
 
"Giang Niệm? Cậu vẫn  về ?"
 
Giang Niệm đang  trần nhà khẽ giật ,  đầu  về phía cửa, thấy là An Nhã,  im lặng  dậy.
 
Là một  quản lý vàng, An Nhã cảm thấy   trách nhiệm và nghĩa vụ  quan tâm đến sức khỏe thể chất lẫn tinh thần của các nghệ sĩ  trướng.
 
Cô bước  phòng tập,  xuống bên cạnh Giang Niệm, đưa cho  một chai nước và khăn mặt lấy từ cửa: "Muộn thế   mà các  vẫn còn tập luyện ở đây ?"
 
Giang Niệm im lặng nhận lấy, mở nắp chai uống một ngụm nước lớn,  lấy khăn lau mồ hôi  mặt và cổ.
 
"Hai ngày nữa  một chương trình tạp kỹ, em cần biểu diễn nhảy tại chỗ, tranh thủ lúc  còn thời gian, tập luyện nhiều một chút, tránh đến lúc đó mất mặt."
 
An Nhã : "Đừng lo lắng, với khả năng nhảy của , tuyệt đối sẽ  xảy  chuyện mất mặt ."
 
Giang Niệm ừ một tiếng, tiếp tục im lặng.
 
Điều    khác với hình ảnh Giang Niệm vui vẻ   với   trong ấn tượng của An Nhã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-214.html.]
 
Hai ngày nay, cô chỉ thấy Giang Niệm u ám và chán nản,  giống một  trai trẻ, ánh mắt   cũng vô hồn.
 
"Giang Niệm,   giới giải trí cũng  hai năm , chị    ở chung với  quản lý  đây như thế nào, nhưng ở chỗ , nghệ sĩ  trướng ,   phép giấu diếm  quản lý bất cứ chuyện gì,  hiểu ý  chứ?"
 
Giang Niệm ném khăn mặt xuống sàn  mặt, vẫn   gì.
 
An Nhã cũng  mong    gì.
 
"Cậu  hiểu rõ, hình tượng hiện tại của   mặt  hâm mộ là một  trai trẻ tràn đầy năng lượng, mang đến năng lượng tích cực của tuổi trẻ, nhưng   bây giờ xem, còn chút năng lượng tích cực nào ?"
 
An Nhã thở dài: "  hỏi Tân Di ,    thì  cũng  tại    như ."
 
Tay Giang Niệm đang buông thõng bỗng cứng đờ.
 
An Nhã  thể cảm nhận      đang căng cứng.
 
"Cậu thích Tân Di  ?"
 
Câu hỏi  khiến Giang Niệm lập tức ngẩng đầu lên.
 
"Cậu  cần  ngạc nhiên." An Nhã : "Thật , chị  tiếp xúc với  nhiều  trai như , chị  hiểu các  trai ở độ tuổi  đang nghĩ gì,  thích Tân Di đúng ? Hai năm ở Thiên Ngu vì cô , hôm đó ở câu lạc bộ Ung Phúc cũng là cố ý, đến phim trường cũng là   theo, đúng ?"
 
Giang Niệm nuốt nước bọt,   gì đó, nhưng   chỉ khẽ mở môi, nửa ngày   nên lời.
 
"Em  cần vội vàng phủ nhận, cũng  cần   hổ, thích một  là  sai, hơn nữa chuyện Tân Di kết hôn   mấy  ,  thích một  phụ nữ   chồng    của ."
 
An Nhã nhận thấy, khi cô  đến " phụ nữ   chồng", ánh mắt Giang Niệm càng thêm u ám.
 
"Cậu còn trẻ,  nếm trải mùi vị của tình yêu đích thực, tình cảm chớm nở thời niên thiếu chỉ là sự tò mò trong lúc ngây thơ mà thôi,  thể  đối với Tân Di, cũng   là tình yêu nam nữ, đợi    gặp  cô gái định mệnh của đời ,  sẽ..."
 
"Em  đó là cảm giác gì." Giang Niệm  An Nhã: "Chị An Nhã, nếu, em  là nếu, nếu chị Tân Di  kết hôn, chị   thích em ?"
 
An Nhã thực sự   nên lừa    nên  thật.
 
"Vấn đề ,   nếu như, Tân Di cô ..."
 
Giang Niệm : "Em  ."
 
An Nhã hít sâu một : "Tân Di cô ..."
 
"Em   lời  thật." Giang Niệm  cô chằm chằm.
 
 là  thấy quan tài  rơi lệ mà.