Dịch phu nhân trêu ghẹo cô: “Thích  ?”
 
Hứa Tân Di mạnh mẽ gật đầu, mắt   rời khỏi chiếc nhẫn hồng ngọc : “Rất xinh , con nhất định    nó.”
 
Hứa Vi Nhân liên tiếp bại hai trận  tay cô, tâm nhất thời  rõ liệu Hứa Tân Di đến cùng là thật sự  nó  chỉ đơn giản là giả bộ .
 
Bản   mua một cái bình hoa mà   thích, cũng  bỏ  một  tiền lớn để mua một bức họa  tới giá đó, phần  chiếc nhẫn kim cương hồng ngọc  thật sự  , bản  cô bây giờ là thật tâm thích, mặc dù bỏ  hơn 600 vạn để lấy   thể sẽ đắt nhưng cũng đáng giá.
 
Chỉ là  nghĩ tới việc Hứa Tân Di  thể đang cố ý tăng giá với cô, trong lòng Hứa Tân Di liệu đang nghĩ gì cô cũng chẳng  thì    thể thoải mái .
 
Cô  về phía Giang Hoài.
 
Thật may vì vẫn còn Giang Hoài ở đây.
 
Nghĩ kĩ  một chút, Hứa Vi Nhân tiếp tục giơ bảng.
 
“Hứa Vi Nhân tiểu thư  giá 640 vạn.”
 
“640 vạn  thứ nhất!”
 
“640 vạn  thứ hai!”
 
“640 vạn  thứ ba! Thành giao,  thì chiếc nhẫn kim cương hồng ngọc  thuộc về Hứa Vi Nhân tiểu thư! Cảm ơn Hứa Vi Nhân  ủng hộ sự nghiệp từ thiện  của chúng .”
 
Càng lúc tiếng bàn luận càng xôn xao  ngừng.
 
Dịch phu nhân kinh ngạc  chiếc nhẫn kim cương hồng ngọc  cứ  mà rơi  trong tay Hứa Vi Nhân, “Tân Di,   con  thích nó ?”
 
Hứa Tân Di như  điều gì đang suy nghĩ: “Con cẩn thận nghĩ  một chút, chiếc nhẫn ruby     phần quá nổi bật,  phù hợp với hình tượng của con, vẫn là bỏ qua .”
 
Hứa Vi Nhân thuận lợi lấy  chiếc nhẫn ruby nhưng đột nhiên  cảm thấy chiếc nhẫn  mắt    thơm lắm.
 
Cho nên, Hứa Tân Di đây là cố ý?
 
“Cái con bé , cả đêm nay  mà món nào cũng  lấy , chẳng lẽ   cái gì bản  con thích ? Thích gì thì cứ  với Dịch Dương, để Dịch Dương lấy cho con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-198.html.]
 
“Cái   chút   lắm…” Hứa Tân Di  về phía Dịch Dương.
 
“Cái   gì  mà ngại, hai đứa con là vợ chồng, cái gì của Dịch Dương cũng chính là của con.”
 
“Chồng?”
 
Dịch Dương  hơn nửa ngày,  nhân vật quần chúng từ đầu tới cuối, bấy giờ mới  nhúc nhích , trầm giọng ừ một tiếng.
 
Tiếp  đó Hứa Tân Di vẫn  lấy  thứ gì, ngược  là Dịch phu nhân, bà lấy  một chiếc trâm n.g.ự.c cùng với một miếng ngọc nhỏ  giá trị  hề thấp.
 
Tiệc đấu giá từ thiện rốt cuộc cũng đến giai đoạn kết thúc.
 
“Được  các vị, hiện tại tiệc từ thiện của chúng   đến giây phút cuối cùng.” Có một cô tiếp tân bưng lên một hộp trang sức  hoa văn vô cùng tinh xảo lên bục.
 
“Vật phẩm đấu giá  là do Tống phu nhân  chủ trì buổi tiệc đấu giá hôm nay của chúng  quyên tặng.”
 
Tống phu nhân   dậy chào.
 
Hộp trang sức từ từ mở .
 
Là một chiếc vòng cổ ngọc bích rực rỡ bắt mắt hiện   mặt  ,  ánh đèn hội trường càng chiếu đến mức rực rỡ hơn, lấp lánh khiến  khác  động tâm vì sự xinh  .
 
Hứa Tân Di mặt  đổi sắc  chiếc dây chuyền ngọc bích lấp lánh , vẻ mặt mệt mỏi dường như  khơi dậy  chút hứng thú nào từ cô, thậm chí còn  cô ngáp một cái.
 
— “A a a a a chiếc dây chuyền bảo thạch  cũng thật xinh  đó.”
 
— “Không , cái  là của , nhất định  thuộc về .”
 
“Mọi  hẳn là  rõ sự quý báu của lam ngọc bích, năm năm  chiếc vòng cổ  lúc mới   mắt  lấy giá 1160 vạn để   nó, hôm nay Tống phu nhân quyên tặng chiếc vòng cổ  giá khởi điểm chỉ cần 1000 vạn tệ, mỗi   giá   thấp hơn 50 vạn, bắt đầu đấu giá!”
 
— “1000 vạn? Đây là cái giá thần tiên gì , quá rẻ mà.”
 
— “Không    nhịn ,   nên đại sự   câu nệ tiểu tiết, bây giờ cũng là lúc  vẫn bảo trì sự bình tĩnh nhất,   để cho  phụ nữ Hứa Vi Nhân   hỏng việc của .”
 
Trong lòng mặc dù kích động đến mức hận  thể ngay lập tức chạy lên đó mua luôn chiếc vòng cổ  về, nhưng Hứa Tân Di vẫn giữ một bộ dáng  chút hứng thú nào  nó.