Hứa Tân Di  Hứa Vi Nhân một cái  đó mỉm  để tay xuống.
 
“Tám mươi vạn  thứ nhất!”
 
“Tám mươi vạn  thứ hai!”
 
“Vẫn còn    giá ? Hứa Tân Di tiểu thư  thêm giá ?”
 
Hứa Tân Di lắc đầu mỉm : “Không ,  là thứ Hứa Vi Nhân tiểu thư thích như thế,   thể ngang ngược đoạt  ,  thì tặng cho cô  .”
 
Hứa Vi Nhân  về phía Hứa Tân Di.
 
Người chủ trì mặt mày hớn hở  về phía Hứa Vi Nhân: “Tám mươi vạn  thứ ba! Thành giao! Vậy thì chiếc bình bạch ngọc cổ  sẽ thuộc về cô Hứa Vi Nhân tiểu thư, cảm ơn Hứa Vi Nhân  mạnh tay ủng hộ việc từ thiện  của chúng ! Đồng thời cũng cảm ơn Tần , Tần Trọng  quyên tặng món đồ !”
 
Tiếng vỗ tay chúc mừng vang lên  trường.
 
Hứa Tân Di cũng theo đó  vỗ tay chúc mừng Hứa Vi Nhân.
 
Bản thây  mà  hao tốn tận tám mươi vạn lên một chiếc bình hoa  giá trị thực tế chẳng đáng bao nhiêu như , Hứa Vi Nhân thật sự  từng dự liệu .
 
Cô  chỉ đơn giản là thấy Hứa Tân Di thề son sắt    chiếc bình , cũng chỉ  cố tình nâng giá cho  phụ nữ   đầu óc  dạy cho cô  một bàn học mà thôi.
 
Rõ ràng là chỉ là một dạng  hơn thua đến cuối cùng, vì  đến cuối cùng  chọn thu tay?
 
Chính cô  cũng là  đầu tiên  cảm giác bối rối khi  chuyện  vượt qua ngoài dự liệu của bản  tuôn  trong lòng.
 
Người chủ trì tiếp tục lên đồ tiếp theo trong hội đấu giá.
 
“Vừa  chỉ là vật phẩm đầu tiên mà chúng  đưa , kế tiếp chính là vật phẩm đấu giá thứ hai của hội trường đấu giá…”
 
Bị ép bỏ tiền mua chiếc bình bạch ngọc mà Hứa Vi Nhân  thích, sắc mặt cô  dần tối đen, tiếp theo mấy vật phẩm  đó cũng   cái giá nào.
 
Giang Hoài nghiêng đầu  cô một cái: “Thế nào? Mua  thứ  thích mà  vui ?”
 
Hứa Vi Nhân miễn cưỡng bắt bản  bỏ qua thứ tâm trạng  nên , mỉm : “Không , em  vui.”
 
Suy tính thất bại,  bắt mua món đồ bình thường với giá cao,    thể vui nổi.
 
Là cô xem thường Hứa Tân Di .
 
Cùng với từng trân phẩm  mỗi  lên món, bầu  khí dần dần  đẩy lên cao trào.
 
“Kế tiếp là vật phẩm đấu giá thứ bảy của hội chúng , bức tranh   vẽ bởi họa sĩ trứ danh Đường Sơn Chi,   nhà đấu giá của hội giám định chứng thực, giá khởi điểm năm mươi vạn, mỗi   giá   thấp hơn năm vạn .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-196.html.]
Hứa Vi Nhân nãy giờ  im lặng lâu rốt cuộc cũng  động thái.
 
Cô  cha của Giang Hoài thích tranh vẽ của Đường Sơn Chi.
 
“Hứa Vi Nhân tiểu thư  giá năm mươi lăm vạn.”
 
“Triệu   giá sáu mươi vạn.”
 
“Vị Cao    giá bảy mươi vạn, còn  ai  giá cao hơn ?”
 
Hứa Vi Nhân  nữa giơ bảng lên.
 
“Hứa Vi Nhân tiểu thư  giá bảy mươi lăm vạn.”
 
Hứa Tân Di giơ bảng, là một bộ dáng nhất định   .
 
“Hứa Tân Di tiểu thư  giá tám mươi vạn.”
 
Hứa Vi Nhân  đầu  về phía cô.
 
“Dịch Dương, em nhớ  hình như ông nội  thích tranh vẽ,  bằng để em lấy về tặng cho ông nội nhé.”
 
Trong nhà căn bản   mấy bức là tranh vẽ, nếu như lấy cái  cho ông nội, chẳng bằng tỉ mỉ lựa chọn cần câu  nhất về cho ông  khi  .
 
Đương nhiên lời  Dịch Dương    khỏi miệng.
 
Dù  thời gian cũng dài như  chẳng lẽ trong lòng  còn  hiểu gì?
 
Hứa Tân Di  bắt đầu bày trò.
 
“Tùy em.”
 
Nghe xong lời  Hứa Tân Di tiếp tục giơ bảng.
 
“Hứa Tân Di tiểu thư  giá 93 vạn.”
 
“Hứa Vi Nhân tiểu thư  giá một trăm vạn.”
 
Hứa Tân Di  mắt  Hứa Vi Nhân, giơ bảng  nữa.
 
“Hứa Tân Di tiểu thư  giá một trăm mười vạn.”
 
Liên tiếp  giá  ngừng, đều chỉ còn mỗi Hứa Tân Di và Hứa Vi Nhân phân cao thấp, mang bức họa  nâng lên tới hơn hai trăm mười lăm vạn.
 
Bức tranh  Hứa Tân Di  rõ Hứa Vi Nhân  lâm  tình thế ép buộc,  mạnh mẽ lừa cô một cái,  thì  xin  mối thù ngày hôm nay Hứa Vi Nhân   cô mất mặt  mặt  khác.