Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nữ Phụ Giàu Có Không Muốn Yêu - Chương 188

Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:43:08
Lượt xem: 39

Sao bây giờ cô lại nằm trên giường?

 

Hứa Tân Di nghĩ trăm kiểu cũng không có cách giải thích, mãi một hồi lâu cũng không nhớ ra đã xảy ra chuyện gì.

 

Chẳng lẽ là Dịch Dương ôm cô lên giường?

 

Không có khả năng!

 

Không thể nào?

 

Dịch Dương chẳng lẽ hắn còn biết… Ôm người lên giường ngủ?

 

Hứa Tân Di chỉ tưởng tượng đến cảnh kia thôi cả người đều rùng mình sợ hãi.

 

Dịch Dương đoán chừng chắc chắn sẽ đá cho cô một cái để cô tỉnh giấc, sau đó lạnh mặt kêu cô lên giường đi ngủ, làm gì có chuyện ôn nhu quan tâm cô mà ôm cô lên giường ngủ?

 

Tối hôm qua ngủ sớm quá, tóc cũng chưa chạm tới, hôm nay phải tìm cơ hội khác để nhổ thêm ba cọng tóc của Dịch Dương.

 

Vừa xốc chăn lên chuẩn bị leo xuống giường, ánh mắt cô di chuyển, con ngươi dừng lại trên gối của Dịch Dương, dường như thấy có vài cọng tóc.

 

Tóc?

 

Hứa Tân Di nằm bò đến chỗ gối Dịch Dương, nhìn thấy rơi vài cọng tóc.

 

Không nhiều không ít, vừa đủ ba cọng.

 

Hứa Tân Di nhìn ba cọng tóc như có điều gì suy nghĩ, cái này cũng không phải quá trùng hợp chứ?

 

Cô cẩn thận nhặt mấy sợi tóc lên, cẩn thận xem từ trên xuống dưới, hình như là từ chân tóc mà ra.

 

Tóc Dịch Dương bắt đầu rụng rồi?

 

Quả nhiên, áp lực công việc quá lớn mà, việc rụng tóc chỉ là sớm muộn.

 

Vừa nghĩ đến bộ dạng hói đầu của Dịch Dương, Hứa Tân Di không nhịn được bật cười.

 

Cô mang suy nghĩ ác độc, chờ đến khi tên chó đó đến tuổi trung niên bụng phệ còn đầu trọc, xem thử ai muốn anh.

 

Nhưng mà bất kể thế nào đi nữa, chỉ cần có sáu cọng tóc là đủ rồi.

 

Cô nhìn sau đó nhặt ba cọng tóc lên, mang lại cất hết vào trong túi bóng.

 

Xong rồi.

 

Cùng ngày cô liền mang tóc của Dịch Dương đến bệnh viện, bình thường phải gần một tuần mới có kết quả, bây giờ việc của cô cần làm chính là chờ đợi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-188.html.]

Điện thoại di động vang lên.

 

Là Giang Niệm gọi tới.

 

Giọng Giang Niệm trong điện thoại vẫn nhẹ nhàng yên tĩnh như vậy: “Chị Tân Di, ngày kia em phải lên chương trình tạp kỹ rồi, hôm qua chị nói có chuyện muốn nói với em, chuyện gì thế?”

 

Hứa Tân Di muốn nói rồi lại thôi, cô phải làm sao để giải thích với Giang Niệm, chương trình tạp kỹ ngày đó cô không thể tham gia cùng hắn được đây?

 

Không cần nghĩ, Dịch Dương chắc chắn sẽ không cho cô đi, nhưng thất tín với người khác là điều cô không muốn làm, nó trái với quy tắc làm việc của cô.

 

Bây giờ Hứa Tân Di đang ở giữa hai tình huống khó xử.

 

Đây cũng là lần đầu tiên cô thật sự cảm nhận được phiền não của An Nhã.

 

“Không có gì đâu Giang Niệm, chương trình tạp kỹ ngày kia chị có thể không tham gia cùng em được rồi, ngày hôm đó chị phải tham gia bữa tiệc từ thiện, như này đi, để chị cho An Nhã đi theo với em, lần sau nếu có cơ hội chị sẽ đi cùng em, có được không?”

 

Giang Niệm đang ngồi trên sàn nhà ở phòng tập, dựa cả người vào tường mặt hơi sững sờ.

 

Có lẽ bởi vì thời gian luyện tập quá lâu, bộ óc có phần thiếu oxy, cho nên vẫn đang mê man đau nhức, trong đầu chỉ quanh quẩn câu nói vừa rồi Hứa Tân Di nói trong điện thoại với hắn.

 

Tiệc từ thiện tối?

 

Trong lòng Giang Niệm hiểu rõ, tham gia tiệc từ thiện tối so với tham gia một chương trình tạp kỹ vẫn là quan trọng hơn nhiều.

 

Càng huống hồ cho dù Hứa Tân Di có tham gia cùng hắn, cũng chỉ là lấy thân phận khách quý đặc biệt mà xuất hiện, thời gian ở đó cũng không quá mười phút, càng sẽ không có quá nhiều ống kính.

 

Hắn vẫn đang suy nghĩ.

 

Cửa phòng tập mở ra.

 

An Nhã cầm trong tay hai chai nước ngọt tiến đến đưa cho Giang Niệm một chai, ngồi xuống bên cạnh hắn.

 

“Hai ngày nay em luyện tập vất vả rồi. Cái này cho em, lần sau đừng có như vậy nữa.” Về phần quản lý vóc dáng của nghệ sĩ, An Nhã vẫn luôn nghiêm khắc như vậy.

 

Giang Niệm nhận lấy.

 

“Chương trình tạp kỹ ngày kia em đừng khẩn trương quá, chị đi cùng em.”

 

Giang Niệm nhìn về phía cô.

 

“Vừa rồi Tân Di có gọi điện thoại cho chị, đột nhiên có chuyện quan trọng hơn cần trì hoãn cũng hay thường xảy ra, em đừng để trong lòng, cô ấy cũng không phải cố ý cho em leo cây đâu.”

 

Giang Niệm cúi thấp đầu, nắm lon nước trong tay nhưng không uống.

 

“Em biết.” Hắn hỏi: “Chị An Nhã, chị Tân Di thích kiểu người đàn ông thế nào?”

 

Tay An Nhã đang mở lon nước đột nhiên khựng lại vài giây, trực giác của một người phụ nữ hiểu rõ đàn ông trong lòng bàn tay, đương nhiên cô hiểu rõ ý trong lời nói của Giang Niệm có nghĩa là gì.

Loading...