“Ừm em  hiểu .”
 
Dịch Dương tự phụ từ trong họng nặn  một chữ “ừ”,  đó  dậy: “Ông nội, , con và Tân Di lên phòng , hai  cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
 
“Ừm ,  .”
 
Dịch Dương  Hứa Tân Di  yên  ghê sô pha   ý định  di chuyển, cho cô một ánh mắt.
 
Hứa Tân Di bất đắc dĩ  dậy, tiếp tục bộ dạng tiểu cô nương đáng thương  ức h.i.ế.p lẽo đẽo theo  lưng Dịch Dương, lên lầu trở về phòng.
 
Dịch Dương  bước  cửa,  ở  ghế sô pha dựa  phía  một chút,  Hứa Tân Di hận  thể chạy thoát khỏi đây, thế     cảm giác  rửa sạch nhục nhã.
 
“Đóng cửa.”
 
Hứa Tân Di  xuống ghế sô pha nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, đối mặt với khuôn mặt Dịch Dương,  thể    ngoài đóng cửa .
 
“Chồng ơi.”
 
“Rót cốc nước tới đây.”
 
— “ nhịn.”
 
— “Anh chờ đó cho .”
 
Hứa Tân Di chịu nhục rót cho  một ly nước.
 
Dịch Dương nhận lấy vô cùng bắt bẻ: “Không  nước ấm ?”
 
— “Giết  là phạm pháp, g.i.ế.c  là phạm pháp, Hứa Tân Di mày  tỉnh táo , đừng xúc động.”
 
Hứa Tân Di nhịn xuống cảm giác  mang ly nước  đập thẳng  mặt Dịch Dương, cuối cùng chỉ  thể miễn cưỡng  : “Em  lấy .”
 
Nói xong cô oán hận  xuống lầu lấy cho tên chó một ly nước ấm.
 
Năm phút , Hứa Tân Di bưng một ly nước ấm lên lầu đưa cho Dịch Dương.
 
“Chồng ơi nước đây.”
 
Dịch Dương nhận lấy: “Cảm ơn.”
 
Sau đó   uống, đặt nước lên  bàn.
 
— “Quả nhiên  chơi .”
 
— “Đồ chó c.h.ế.t tiệt, đêm nay  chắc chắn  chết.”
 
“Chuyện giữa  và Hứa Vi Nhân,  nghĩ     cho em một câu trả lời thỏa đáng, về       từ miệng em việc em hoài nghi  và Hứa Vi Nhân vẫn còn tình cảm, nhớ rõ ?”
 
Hứa Tân Di gật đầu.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-180.html.]
“Về phần chuyện đêm qua em để  ngủ ở phòng khách…”
 
“Chồng ơi, vì tối hôm qua cũng là do em tức giận,  đừng tức, em thật sự   cố ý.”
 
Dịch Dương nhướng mày: “HIện tại  ,  ngủ sô pha  phòng khách?”
 
— “Tên chó  tiến một bước   tiến một thước đúng ?”
 
— “Có  bây giờ     tức nước vỡ bờ,  đó hai chúng  đồng quy vu tận ?”
 
“Nếu như   hết giận,  em  thể đến phòng khách ngủ.”
 
— “Nói cứ như    ngủ cùng một giường với tên vương bát đản như  .”
 
Nói xong tính   rời .
 
“Được .” Dịch Dương ngăn cản dự định  đến phòng khách ngủ của cô: “Chuyện  cứ bỏ qua  , chúng  ai cũng đừng nhắc  chuyện cũ, về    việc gì thì đừng tìm chuyện cãi  với , nhớ kỹ ?”
 
Hứa Tân Di gật đầu.
 
Nhìn góc nghiêng của Dịch Dương, cô đột nhiên nhớ tới chuyện đứa bé của Hứa Vi Nhân.
 
Cô thăm dò mà tra hỏi: “Cái đó… Chồng ơi, bốn năm    từng quen Hứa Vi Nhân dù là vài tháng ngắn ngủi ?”
 
Dịch Dương vẫn dùng khuôn mặt trầm tĩnh, dừng một chút : “Không .”
 
Ngoài mặt mặc dù     gì nhưng   dừng một chút.
 
 chỉ hành động nhỏ  bằng  trực giác phụ nữ của Hứa Tân Di, cô  ngửi  hương vị  bình thường trong chuyện .
 
Hắn đang suy nghĩ trả lời chính  thế nào.
 
Cho nên hai  họ  bốn năm , khẳng định hai   từng  gì đó, hoặc là  chuyện mà Dịch Dương   đề cập tới.
 
Nếu   sẽ  chần chừ  đó mới đưa  câu trả lời.
 
“Thật ?” Hứa Tân Di chú ý đến nét mặt .
 
Dịch Dương nhíu chặt mày   qua phía Hứa Tân Di, “Vừa  ở  lầu   thế nào? Cam đoan  ? Bây giờ   cho .”
 
“... Giữa vợ chồng điều quan trọng nhất là sự tin tưởng, về  em sẽ  bao giờ nghi ngờ  nữa.”
 
“Vậy   em  hỏi cái gì?”
 
“Em… Em chỉ là tò mò mà thôi, thật đó! Em   ý nghi ngờ  , chồng ơi, em tin  mà,  cũng  tin em chứ.”
 
Dịch Dương bày  một bộ   nhắc nhiều   chuyện gì liên quan đến chủ đề  nữa: “Được,  tin tưởng em, như  chuyện  em còn  cái gì  hiểu rõ ?”
 
Hứa Tân Di nghĩ nghĩ, lắc đầu.
 
“Nếu em  hiểu rõ,  nghĩ giữa chúng    còn hiểu lầm gì khác nữa,  bây giờ quan hệ của chúng   thể công khai ?”