Hai  đó yêu  như thế.
 
Mà cô là một  vợ   yêu thương chỉ  thể  bất lực  đáng thương để mặc Dịch Dương tàn nhẫn vứt bỏ, từ đây cô  thể  tim  phổi dạo chơi nhân gian mà  sợ gì nữa.
 
 mà lời   cũng   .
 
Dịch Dương và Hứa Vi Nhân đến bây giờ còn  gặp mặt  ?
Hứa Vi Nhân đều  câu  mấy  đàn ông khác,     lên đồng cả , chẳng lẽ nam phụ Dịch Dương  mà  đủ tiêu chuẩn gặp  ?
 
Tạo hóa   trêu ngươi như .
 
Quá ngược, thật sự quá ngược .
 
Không , cô  thể  nổi cảnh tình cảm chia ly ngược đãi tình cảm sâu đậm tiếp , cô  nghĩ biện pháp cho hai  họ gặp  .
 
Bởi vì việc , Hứa Tân Di nhất thời  còn nhớ đến buổi tối  mời Hàn Kiêu ăn tối.
 
Vô cùng thành thật xin  Hàn Kiêu: “Thật xin  nhiều lắm, tối nay  đột nhiên  việc gấp, chuyện ăn cơm nếu  chúng   cơ hội  nhất định mời ,   ?”
 
Hàn Kiêu  giật , nghĩ đến Lạc Kiệt đều  bao trọn nhà ăn  đó sớm chuẩn  cả hoa hồng và ánh nến cho bữa tối , tâm tình  bất ngờ trở nên   lắm nhưng cũng chỉ  thể miễn cưỡng   : “Không  .”
 
Mặc dù tâm trạng và cảm xúc của   thể khống chế  nhưng ngược  là Lạc Kiệt thì một mặt khó chịu.
 
“Hứa tiểu thư, phòng ăn tối nay  đều  bao hết , cô   đến là  đến, cô đây…”
 
Hàn Kiêu  Lạc Kiệt một cái, ngắt lời : “Không , nếu cô  việc thì   ,    dịp thì gặp.”
 
“Thật xin  nhiều.” Cô  đó liên tục  xin , Hứa Tân Di kéo theo An Nhã trực tiếp rời .
 
Lạc Kiệt  bóng lưng hai  xa dần bấy giờ mới thở dài: “Vừa  nếu như   thêm một hai câu nữa,  cơ hội  như thế cũng sẽ  chán nản mà  bỏ qua, aisss chán thật.”
 
Hàn Kiêu trầm mặc , một câu cũng    đầu liền rời .
 
Rời khỏi phòng chụp ảnh, Hứa Tân Di lái xe dẫn theo An Nhã  thẳng đến cửa hàng.
 
“Đi  ?”
 
Hứa Tân Di trầm mặc: “Cửa hàng.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-169.html.]
“Mua sắm?  mà chị thấy sắc mặt  của em trông  giống  mua sắm lắm?”
 
“Mua quà cho Dịch Dương.”
 
Việc nào  việc đó.
 
Nếu như việc  thật sự là Dịch Dương giúp cô, cô cũng  thể   gì đó  ơn,  mua quà gì đó cảm ơn  ,  ai nợ ai tránh cho   mắc nợ .
 
Bỏ  nửa tiếng để chọn   chiếc đồng hồ đeo tay, Hứa Tân Di  bỏ  ít nhiều gần 20 vạn.
 
Xem như đây là quà tặng cho .
 
An Nhã tấm tắc lấy  lạ: “Hai mươi vạn? Hứa Tân Di, em đối xử với chồng em cũng hào phóng thật.”
 
Lòng Hứa Tân Di đau như rỉ máu: “Chị  đó, em yêu   mà, chút tiền lẻ  tính là gì.”
 
___________
Tòa công ty của Dịch thị đèn đuốc sáng trưng.
 
Dịch Dương xem đến tờ văn kiện cuối cùng,  đó đưa mắt  thời gian.
 
Triệu Bân gõ cửa tiến .
 
“Dịch tổng, xe  chuẩn  xong , chủ biên bên [BW]   hồi âm,  rằng bữa  chụp tạp chí hôm nay của Hứa tiểu thư  xong , ảnh chụp cũng   Hứa tiểu thư mang về một phần.”
 
Dịch Dương gật đầu, nhớ tới hai ngày  Hứa Tân Di  tối nay sẽ mời Hàn Kiêu để bày tỏ lòng cảm ơn nên chắc sẽ  trở về biệt thự.
 
Là một  phụ nữ  lập gia đình,   cùng một  đàn ông còn độc , ngược   hôm nay  xem xem bữa cơm của hai bọn họ sẽ ăn  lúc nào.
 
“Đêm nay  trở về biệt thự, về chung cư nhất phẩm Lan Đình.”
 
Từ trong trung tâm thương mại   cũng  trễ, thêm cả nửa ngày  chụp cho tạp chí, Hứa Tân Di bây giờ    gì, dù  cũng  về biệt thự, cô trực tiếp  thẳng về chung cư Lan Đình nghỉ ngơi.
 
Vốn nghĩ đến bản  về đến nhà sẽ lập tức tắm rửa  đồ ngủ  đó ngủ một giấc thật ngon, nhưng   cửa  thấy Dịch Dương  mà  ngay ngắn trong phòng khách.
 
Hứa Tân Di  thấy  khỏi kinh ngạc,  chỉ  thể giả vờ mừng rỡ: “Chồng ơi,     ở đây?”
 
Dịch Dương lật sang một trang tạp chí khác, “Buổi sáng ngày mai  cuộc họp  mở sớm, đêm nay chắc sẽ ở  đây một đêm. Đã  chụp xong ?”
 
“Xong .”