Nữ Phụ Giàu Có Không Muốn Yêu - Chương 155
Cập nhật lúc: 2024-08-25 09:48:41
Lượt xem: 90
Đương nhiên, bảy chữ “Dịch Dương anh ấy có con riêng” này, cũng theo tiếng cửa phòng đóng lại mà không còn gì, những lời cô nói chỉ vang vọng trong phòng, một chút tiếng nhỏ cũng không lọt ra ngoài.
Dịch Dương ném cô lên giường sau đó đứng ở cuối giường, dùng đôi mắt nặng nề nhìn cô, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
Trái lại là Hứa Tân Di, bởi vì giãy dụa từ tầng một đến tầng ba nên đầu tóc rối bời, cả người thở hồng hộc, nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.
“Cô vừa mới nói cái gì?”
Giọng nói lạnh nhạt còn không hề d.a.o động dù một chút truyền đến bên tai cô, hô hấp đang gấp rút của Hứa Tân Di hơi sợ nuốt một ngụm nước bọt, khuỷu tay chống cơ thể dần lùi về phía sau.
Chột dạ!
Sao mà không chột dạ?
Trong gian phòng này chỉ còn có hắn và cô, sức lực khác xa nhau như vậy, tên chó này nếu thật sự muốn g.i.ế.c người diệt khẩu thì làm sao bây giờ?
“Không phải anh đã nghe thấy rồi sao?”
“Tôi sợ tôi nghe nhầm rồi, cho nên muốn em nghe em nói lại một lần nữa.”
Hứa Tân Di cố lấy hết can đảm, hai tay cũng run run: “Hôm nay em mới biết ở bên ngoài anh đã có con riêng, đứa bé cũng ba tuổi rồi.”
“Tôi sao? Con riêng?”
Giọng nói của Hứa Tân Di run rẩy, cắn chặt môi dưới đầy nghẹn ngào: “”Đúng, Dịch Dương, anh có mừng không? Anh có con trai đấy!”
“Ai?”
“Anh.”
“Tôi hỏi lại mẹ của đứa bé là ai?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-155.html.]
Hứa Tân Di nghe xong lời này, nháy mắt tựa như mất hết đi sức lực, nặng nề nhìn qua Dịch Dương: “Anh nhận rồi? Đứa bé kia thật sự là con của anh?”
— “Mình biết ngay mà, đứa bé nhất định là con của Dịch Dương, bí ẩn chưa có lời giải đáp cứ vậy mà được mình giải trừ phong ấn.”
Nhưng Hứa Tân Di nghĩ đi cũng nghĩ lại, con trai của Dịch Dương lại gọi người khác là ba? Đây cũng quá thảm rồi đó?
Dịch Dương bị cô chọc tức đến đau đầu, nặng mặt ngẩng đầu cảnh cáo cô: “Hứa Tân Di, tôi không biết em đã nghe những gì nhưng đừng đồn thổi điều không có, mau nói rõ chuyện này cho tôi nghe?”
Hứa Tân Di rưng rưng hỏi hắn: “Anh còn nhớ Hứa Vi Nhân không?”
Có chút quen tai.
Dịch Dương dùng hết sức lục tìm cái tên Hứa Vi Nhân trong tâm trí mình.
“Em biết rõ, Hứa Vi Nhân là bạn thời đại học của anh, hai người sớm chiều ở chung đương nhiên lâu ngày sinh tình, về sau bởi vì biến cố mà cô ấy mang thai con của anh sau đó bỏ xứ nhà đi ra nước ngoài, hiện tại cô ấy cũng đang dẫn theo con trai của anh và về nước rồi, Dịch Dương anh chẳng lẽ muốn vì hai mẹ con bọn họ mà vứt bỏ em sao?”
Hứa Tân Di biểu diễn đúng chỗ, ngữ khí bi thương thống khổ mang theo âm giọng bất an khó nói, một đôi mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung đầy sự chờ mong câu trả lời nhìn hắn.
Dịch Dương dùng vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn diễn xuất dạt dào cảm xúc của Hứa Tân Di.
“Biến cố? Biến cố gì?”
“...” Cái này… biến cố gì làm sao cô biết được.
Tác giả chỉ viết sơ sơ như thế thôi mà.
“Cô ấy mang thai con của tôi sao tôi lại không biết?”
Hứa Tân Di im lặng đầy nghẹn ngào: “Hôm nay em tìm cô ấy, em hỏi con của cô ấy có phải của anh không? Cô ấy đã thừa nhận, mà còn nữa đứa bé đó có vẻ ngoài vô cùng giống anh, như một khuôn đúc ra.”
Nói đến đây Hứa Tân Di như thể đã nản lòng lắm rồi tới mức cảm thấy không còn gì cần phải sợ nữa, mệt mỏi hét lên: “Dịch Dương, em kết hôn với anh đã hai năm rồi, cho dù Hứa Vi Nhân có con của anh đi nữa, cô ấy cũng chỉ là tiểu tam mà thôi! Em không cho phép cô ấy chen chân vào cuộc hôn nhân giữa chúng ta, cho dù có đứa bé cũng không được!”
Thấy Dịch Dương không nói lời nào, cô chịu nhục đến bên cạnh Dịch Dương, vô cùng hèn mọn ôm c.h.ặ.t t.a.y áo của hắn: “Dịch Dương, anh không thể vì Hứa Vi Nhân mà ly hôn với em được, coi như hai người có yêu nhau trước đây đi nữa cô ấy vẫn là tiểu tam, con của cô ấy là con riêng không tính là gì, về sau cho dù anh có dẫn theo đứa bé đó đi chẳng nữa cũng sẽ bị người ngoài cười chê.”