Hứa Vi Nhân vẫn tiếp tục im lặng, mà ở phim trường xa xôi Hứa Tân Di cũng tiếp tục yên lặng giống như ngày bình thường, ban ngày  phim, ban đêm call video trò chuyện với Dịch Dương, mặc dù nội tâm đối với việc Hứa Vi Nhân trở về nước dần bắt đầu kịch động và chờ mong, nhưng cô là diễn viên,   đạo đức nghề nghiệp.
 
Chính là cho dù trời  sập xuống, cũng  đợi cô   xong bộ phim truyền hình .
 
“Tân Di, tới đây  xem đứa bé  .”
 
Đứa bé? Hứa Tân Di chạy qua .
 
Là một đứa trẻ mặc đồ cổ trang xưa,  ba đến bốn tuổi, đôi mắt trong veo mở to trong,  hề chớp mắt  , trông cực kì ngoan.
 
“Đây là?”
 
Đạo diễn Từ nửa đùa nửa thật: “Đây là con của cô và Hàn Kiêu.”
 
Hàn Kiêu đang ở một bên  kịch bản   thì liếc mắt  sang.
 
“Được   đùa mấy  nữa, đây là đứa con trai của Thích Minh Nguyệt và Triệu Cảnh Hành, tranh thủ thời gian còn sớm thì chuẩn  một chút, đợi chút nữa sẽ  cảnh cuối của cô.”
 
Hứa Tân Di trừng mắt  đạo diễn Từ,  xổm xuống nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ , “Cậu bé nhỏ, con tên gì? Bao nhiêu tuổi?”
 
Giọng của đứa bé  vô cùng nhẹ nhàng đáng yêu,  cố gắng  từng chữ rõ ràng nghiền ngẫm, cực kì dễ thương.
 
“Con tên là Chu Thành Thành, năm nay ba tuổi.”
 
“Vậy con   chút nữa sẽ  gì ?”
 
“Biết ạ.” Cậu bé nhỏ ngoan ngoãn đáp lời: “Diễn kịch.”
 
“Đến cả diễn kịch con cũng ?”
 
“Là  dạy cho con.”
 
“Ngoan quá.”
 
Đứa bé ba bốn tuổi như  thật đáng yêu,  ồn ào cũng  khó chịu,   đứa con trai của Hứa Vi Nhân  đáng yêu thế  ?
 
Nhân viên trong đoàn công tác  chuẩn  xong xuôi hết  thứ.
 
Hứa Tân Di   xích đu nãy giờ, trong lòng ôm thêm một  nhóc đáng yêu, chậm rãi đu đưa  xích đu.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-146.html.]
Nắng mùa đông  , tỏa   ấm dễ chịu  sảng khoái  nơi hoang vắng trong ngự hoa viên.
 
Tiếng hát của đứa trẻ nhẹ nhàng phát  từ trong hoa viên, ống kính chuyển dần  ngoài sân, Hàn Kiêu mặc đồ cẩm y   tiếng hát  thì chợt dừng chân, mấy đại thái giám  theo phía  dần chậm rãi lui xuống.
 
Hắn nhẹ nhàng   ngự hoa viên.
 
Trong con ngươi tăm tối  chỉ còn  hình bóng xinh  bên  chiếc xích đu .
 
Ống kinh kéo cao, chuyển hướng sang hai chú chim đang vắt chéo    cành cây nhỏ.
 
Tiếng  như tiếng chuông bạc của đứa trẻ phát  ngoài vườn.
 
“Cắt—” Đạo diễn Từ  dậy, vỗ tay: “Xong, Tân Di  lắm, đóng máy!”
 
Hàn Kiêu vì cô mà mang đến một bó hoa, cho cô một cái ôm thật chặt, chúc mừng cô thuận lợi đóng máy.
 
Hứa Tân Di ôm lấy bó hoa hồng lớn, trong nội tâm bắt đầu trở nên hỗn tạp: “Cảm ơn    thời gian   chiếu cố .”
 
Đạo diễn Từ lên tiếng: “Muốn  cảm ơn  là   mới đúng, cảm ơn vai diễn Thích Minh Nguyệt của cô, nếu  cơ hội nữa chúng   hợp tác.”
 
“Nhất định.”
 
Đêm đó, Hứa Tân Di mời cả đoàn  phim ăn cơm,    phim cô vô cùng vui vẻ, bộ phim   giống đoàn  phim  đó cô đóng ngươi lừa  gạt, nếu  cơ hội cô thật sự  hợp tác với đạo diễn Từ một  nữa.
 
Sau khi tan , Hàn Kiêu đặc biệt gọi cô .
 
Giới giải trí chính là như , lúc đóng phim trong  thời gian vài tháng thì sớm chiều gặp ,  nhưng  khi diễn xong đến cơ hội  mặt cũng  .
 
“Có cơ hội sẽ liên lạc .”
 
Hứa Tân Di  giật , ngược   : “Được.”
 
Hôm , Hứa Tân Di  ở  đoàn  phim quá lâu mà dẫn theo Giang Niệm cùng với một đám  trực tiếp trở về thành phố A.
 
Không hề thông báo cho bất kì ai.
 
Cô để An Nhã tạm thời tìm chỗ nào đó cho Giang Niệm ở, đợi giải quyết xong chuyện hợp đồng ở tập đoàn Thiên Ngu,  đó sẽ kí hợp đồng với  .
 
Giang Niệm đồng ý.
 
“Thế nào? Sao  mặt em rầu rĩ  vui .