“Ngồi .”
 
“Cảm ơn chị.”
 
Hứa Tân Di  đối diện , chống cằm   cầm ly sữa, bộ dáng     thế nào.
 
Chú ý tới băng gạc  tay Giang Niệm: “Vết thương  tay nghiêm trọng đến  ?”
 
Ánh mắt Giang Niệm né tránh,  ly sữa nóng hổi : “Làm  sẽ nhanh khỏi hơn một chút.”
 
Hứa Tân Di gật đầu.
 
Cô nhớ rõ lúc   thấy Giang Niệm ở  sân khấu, ở trong video tại phòng huấn luyện nhảy, khi đó Giang Niệm thoạt  là  hăng hái với tinh thần phấn chấn, là bộ dạng nên  ở độ tuổi , nhưng bây giờ ánh mắt   lộ  sự né tránh cùng ngượng ngùng, ngay cả mắt cô cũng  dám .
 
Là bởi vì chuyện  đó công ty ép  tiếp khách gây đả kích đến sự tự tin của  bé ?
 
Cũng đúng.
 
Gặp  loại chuyện như  còn  đóng băng, qua đoàn phim thì   khác  khó dễ, tâm tính kiêu ngạo đó đương nhiên cũng  mài mòn   ít.
 
“Chúng   đó cũng coi như  quen ,   em  ngại cùng chị  chút chuyện về tính toán   ?”
 
Tay Giang Niệm dần siết chặt ly sữa hơn.
 
“Em ở trong phim trường  lâu   ? Muốn đóng phim ?”
 
Giang Niệm gật đầu.
 
“Là cảm giác thích,  mà cảm thấy  tìm một con đường chạy trốn?”
 
Giang Niệm mở to đôi mắt trong veo ,  chớp mắt  Hứa Tân Di.
 
Thái độ   Hứa Tân Di cảm thấy Giang Niệm  chút đề phòng với .
 
Cũng đúng, một  chỉ mới gặp qua  vài , dựa  cái gì bắt họ tin  tuyệt đối .
 
“Nếu như em    với chị cũng  , chỉ là chị…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-126.html.]
 
“Em thích.” Giang Niệm : “Lúc  em vẫn luôn  ước mơ  diễn với ngôi  mà em yêu thích.”
 
“Minh tinh mà em thích? Ai ?”
 
Hương vị ngọt ngào của sữa nóng trong tay xộc lên mũi, Giang Niệm hít sâu,   với Hứa Tân Di diễn viên  thích là cô, nhưng lời  tới miệng  dừng : “Thích thầy Hàn Kiêu, còn cả…”
 
“Hàn Kiêu? Cũng   đấy, thầy Hàn khá  trai, diễn xuất cũng  , nhận   ít giải thưởng liên hoan phim, khó trách em  xuất hiện ở đoàn phim bọn chị.”
 
Câu tiếp theo của Giang Niệm vì  mà chịu đựng nuốt xuống, miệng cũng   : “Ừm, em  thích  .”
 
“Được, em  thích   như ,  hôm nào em đến đoàn phim với chị, chị cho em gặp thần tượng của em.”
 
“Cảm ơn… Chị Tân Di.” Đối mặt với Hứa Tân Di lúc   hiểu     cảm giác  khẩn trương, bất luận là  chuyện  hành động đều  thể  gì , thận trọng đến mức  uống một ngụm sữa cũng khó khăn.
 
“Không cần khách sáo, nhưng mà…” Hứa Tân Di   vệt sữa  khóe miệng , rút khăn giấy đưa qua cho .
 
Giang Niệm sửng sốt một chút.
 
Hứa Tân Di chỉ chỉ lên khóe miệng : “Khóe miệng.”
 
Nếu đây là con cáo già về tình trường An Nhã, giờ phút  chỉ sợ sớm   kiềm chế  mà động tay tự  giúp   lau miệng ?
 
Giang Niệm vội nhận lấy lau  vết sữa.
 
“Em  việc ở đoàn  phim  đoán chừng cũng  khá lâu  ? Bây giờ như  cũng   kế lâu dài, chị và ông chủ Thiên Ngu  chút quan hệ, như  , chị giúp em  chuyện với ông  một chút, thế nào?”
 
Giang Niệm ngập ngừng, “Chuyện … Làm   thể chứ.”
 
“Tiện tay giúp thôi.” Nói xong Hứa Tân Di thở dài, ưu sầu, “Chỉ là Thiên Ngu mặc dù , nhưng em ở Thiên Ngu cũng sắp hai năm , áp lực cạnh tranh tại Thiên Ngu thì lớn, tài nguyên  mất tầng  cắt bớt  ít, nghệ sĩ tầng  đến cơm thừa canh cặn cũng   mà ăn, nghĩ đến tương lai cũng  phần mù mịt.”
 
Giang Niệm vốn cũng  quan tâm,  Hứa Tân Di  như  thì   gì.
 
“Giang Niệm, chị  coi trọng em, em lớn lên tướng mạo  trai, nền tảng cũng , nhảy nhát cũng , em chính là thiếu một đội ngũ và công ty  tâm để nâng đỡ em.” Hứa Tân Di  nhiều như , rốt cuộc cũng lấy  át chủ bài.
 
“Là như ,  đây  khi chị hủy hợp đồng với Thiên Ngu  tự  mở một phòng  việc,  ký hợp đồng với nghệ sĩ nào, em là   mắt chị thấy  thiên phú nhất,   tiền đồ, tuy rằng phòng  việc của bọn chị bây giờ vẫn đang ở bước khởi đầu, tài nguyên  thể  nhiều nhưng chị tin tưởng   nhất định sẽ  thể phát triển  hơn.”
 
Cô xích  gần Giang Niệm: “Cho nên, chị  ý kiến , em đến phòng  việc của bọn chị nhé?”