Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nữ Phụ Giàu Có Không Muốn Yêu - Chương 125

Cập nhật lúc: 2024-08-15 10:42:22
Lượt xem: 103

Tay chân nhỏ bé thế này, làm người khuân vác có thể làm nổi sao?

 

“Hôm nay chị vẫn còn mấy cảnh phải quay, chị thấy sắc mặt em không tốt lắm, để chị bảo trợ lý đưa em đến bệnh viện gặp bác sĩ trước.”

 

“Không cần, em không sao, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi.” Giang Niệm cúi đầu, che giấu vết tích mệt mỏi trên khuôn mặt của mình.

 

Đứa nhỏ này c.h.ế.t tới nơi còn sĩ diện.

 

Hứa Tân Di cũng không có kiên nhẫn: “Được, vậy chị bảo trợ lý đưa em đến khách sạn tắm rửa thay quần áo, nghỉ ngơi cho tốt chờ chị làm xong công việc chỉ sẽ tìm em nói chuyện.”

 

“Nói chuyện?” Hai mắt Giang Niệm sáng ngời nhìn Hứa Tân Di, đáy mắt mang theo sợ chờ mong và bất an: “Chị muốn tìm em nói chuyện gì?”

 

Bên kia đạo diễn Từ đang gọi cô, Hứa Tân Di không lo được quá nhiều, để lại một câu “buổi tối nói sau” sau đó liền rời đi.

 

Nhìn bóng lưng Hứa Tân Di, Giang Niệm muốn nói rồi lại thôi.

 

“Giang Niệm, anh bây giờ ở đây?” Trợ lý của Hứa Tân Di là một cô bé mặt tròn đáng yêu, đỉnh đầu vừa tới cằm Giang Niệm, khi trước còn ở chung công ty, cô bé thỉnh thoảng có gặp qua cậu vài lần.

 

Cậu bé đẹp trai tràn đầy tinh thần như ánh mặt trời chiếu rọi, lúc lơ đãng đi trên hành lang đụng trúng cô bé nai con đáng yêu.

 

“Tôi đang ở…” Giang Niệm dừng lại một chút, “Hiện tại không có chỗ ở.”

 

“Vậy như này đi, em thuê phòng cho chị Tân Di ở khách sạn, để em thuê cho anh một phòng, đi theo em.”

 

“Được.”

 

“Trước đó anh đã chạy đi đâu thế, em nghe nói chị Tân Di và chị An Nhã đã tìm anh rất lâu nhưng không có kết quả gì cả.” Trợ lý ngửa đầu nhìn anh, câu được câu không cùng anh trò chuyện.

 

Giang Niệm sững sờ, sau đó ánh mắt hiện lên tia vui mừng ngoài dự liệu, giọng điệu kinh ngạc: “Tìm tôi? Chị Tân Di tìm tôi?”

 

“Đúng vậy, nhưng mà cụ thể vì chuyện gì thì em không rõ lắm, không nghĩ tới anh lại chạy đến phim trường này để làm việc, mà trong khoảng thời gian này anh còn ở chung với nhân viên đoàn, là muốn đóng phim sao?”

 

Giang Niệm giờ phút này cũng không biết nên hình dung tâm trạng hiện tại của mình như thế nào.

 

Vốn có thể không cần xoay nhiều vòng như vậy, anh dùng trăm phương ngàn kế để tiếp cận cô, thế nhưng mà thật không ngờ dễ như trở bàn tay thế này.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-125.html.]

Bàn tay chồng chất vết thương che giấu dưới ống tay áo đang nắm chặt thành quyền, nhưng không sao, chỉ cần đạt được kết cục như anh mong đợi, quá trình như thế nào bây giờ cũng không còn quan trọng.

 

“Đúng, tôi muốn đóng phim.”

 

________

Sau khi kết thúc một ngày quay phim, Hứa Tân Di vật vã kéo cơ thể mệt mỏi trở về khách sạn, sau khi tẩy trang tắm nước nóng xong, hai mí mắt vì buồn ngủ mà dính chặt lấy nhau, thiếu chút nữa nằm trên giường ngủ luôn, nhưng trợ lý gọi điện thoại cho cô, bảo cô khi nào có thời gian thì qua gặp Giang Niệm chút.

 

Trong nháy mắt Hứa Tân Di tỉnh lại.

 

Cô suýt nữa thì quên mất đứa bé xui xẻo kia.

 

“Em bảo cậu ấy bây giờ qua đây đi.”

 

Hứa Tân Di tùy ý khoác lên người chiếc áo ấm, gọi điện thoại cho An Nhã trước tiên, nói cho cô biết chuyện bản thân gặp Giang Niệm ở đoàn làm phim.

 

“Chị thì không có ý kiến gì với Giang Niệm, nhưng hiện tại hợp đồng của cậu ấy vẫn còn ở Thiên Ngu, em xác định em có thể giải quyết được Thiên Ngu chứ?”

 

“Lại nói đến chuyện này em còn phải cảm ơn Dịch Dương, lần trước sau khi anh ấy giup em hủy hợp đồng, đoán chừng Cao tổng còn cho rằng người đàn ông sau lưng em chính là Dịch Dương, chắc ông ta sẽ không vì một ngôi sao nhỏ mà trở mặt với em chứ?”

 

“Nghe có vẻ khả thi.”

 

“Được, vậy cứ quyết định như vậy đi, lát nữa em sẽ nói chuyện với Giang Niệm.” Vừa nói xong, tiếng gõ cửa vang lên: “Đoán chừng là Giang Niệm đến, không nói chuyện với chị nữa.”

 

Cúp điện thoại, Hứa Tân Di ra mở cửa.

 

Ngoài cửa chỉ có một mình Giang Niệm, cậu mặc một chiếc áo phông cùng với chiếc áo khoác cao cổ bên ngoài, nhìn vừa sạch sẽ lại nhẹ nhàng dễ chịu, so với trước đây đã gầy đi không ít, cảm giác như da bọc xương.

 

“Mau vào đi.” Hứa Tân Di mở cửa sau đó tránh sang một bên.

 

Giang Niệm vào phòng.

 

“Tiểu Viên đã chuẩn bị phòng cho em chưa?”

 

Giang Niệm có vẻ thận trọng đến nỗi tay cũng không biết để đâu, “Rồi ạ, đã ổn rồi, ở tầng 12.”

 

Hứa Tân Di nghe vậy khẽ mỉm cười, rót cho cậu ly sữa nóng đặt trước mặt cậu: “Ngồi đi.”

Loading...