Nữ Phụ Độc Ác Thay Đổi Triệt Để - Chương 27
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:56:11
Lượt xem: 423
Diệp Trấp Đào đi vào trong, thấy đại nữ nhi nằm trên giường.
Đại nữ nhi môi tái nhợt, vẻ mặt đau đớn thê thảm.
“Đừng lo, tỷ tỷ đến giúp muội.”
Diệp Trấp Đào “đuổi” phụ thân của tiểu cô nương vào bếp nấu nước đường đỏ, đóng cửa lại, nói cho tiểu cô nương về những kiến thức sinh lý liên quan, dạy nàng ta cách làm đai nguyệt sự, cách sử dụng đai nguyệt sự thế nào.
Cũng trấn an nàng ta, “Đừng sợ, khi đến quỳ thủy, đau bụng là bình thường, trong thời gian này không được chạm nước lạnh, nhớ uống nước đường đỏ còn nóng.”
Ngoài cửa có tiếng gõ cửa, Diệp Trấp Đào nói:
“Chắc là phụ thân của muội nấu xong nước đường đỏ rồi.”
Tiểu cô nương uống xong nước đường đỏ cảm thấy khá hơn nhiều.
Nam nhân cảm tạ Diệp Trấp Đào, “Thật sự cảm tạ ngươi, nếu không có ngươi, ta thật sự không biết phải cầu cứu ai.”
Diệp Trấp Đào khoát tay, “Chỉ là tiện tay thôi mà.”
“Mạo muội hỏi cô nương tên gì, ta không có ý gì khác, chỉ là thấy mọi người đã quen, hy vọng có thể làm bạn với cô nương, nếu cô nương không muốn nói cũng không sao.”
“Không có gì không thể nói, ta họ Diệp, tên Trấp Đào, ba chấm nước của chữ ‘trấp’, chữ ‘đào’ của quả đào.”
“Tại hạ là Hoàng Minh, một tú tài thường xuyên thi trượt, đây là đại nữ nhi của ta, Hoàng Nha, tiểu nữ nhi là Hoàng Hoa nhi.”
Không thể không nói, cái tên nghe có vẻ khá tùy tiện, nghe còn qua loa hơn cả tên của nàng.
“Cô nương, hôm nay đi chợ là để mua sắm sao?”
Diệp Trấp Đào kéo giỏ rau trống rỗng, “Ta vốn định đi mua một ít lựu.”
“Lựu à, đúng lúc trong nhà có vài thùng vừa được gửi từ quê lên, nhà ít người, thật sự không tiêu thụ hết, nếu cô nương không chê, xin tặng cô một thùng coi như là lễ cảm tạ hôm nay.”
“Vậy thì ngại quá.”
……
Giờ Dậu, trời gần tối, Diệp Trấp Đào mới cầm một giỏ lựu to trở về tiểu viện của phủ tướng quân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-doc-ac-thay-doi-triet-de/chuong-27.html.]
Thấy Hạ Chiếu, nàng tiến lên tỏ ra thân thiện, “Hạ tướng quân, thử lựu này đi, người khác tặng, vừa to lại ngọt.”
Nhưng bị hắn vứt xuống đất, vỡ nát đầy đất.
Diệp Trấp Đào ngẩn ra, trong lòng có chút khó chịu.
Không ăn thì thôi, sao lại phải đập lựu xuống đất?
“Phóng, đãng.”
Một lần nữa nghe thấy từ này từ miệng Hạ Chiếu, Diệp Trấp Đào rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nước mắt to như hạt đậu tí tách rơi xuống,
“Chỉ vì trước đây ta đã từng mắc lỗi, ngươi đã cho rằng ta là một nữ nhân xấu xa, dù ta có làm bao nhiêu đi nữa, ngươi cũng không thấy, ngươi chỉ thấy ta không tốt, lần trước ta còn đi tiêu diệt cướp và dựng bia cho ngươi, nữ nhân xấu xa sẽ dựng bia cho sao ngươi?”
Hạ Chiếu lạnh lùng nói, “Giờ Thìn ra cửa, giờ Dậu mới chịu về.”
“Vậy ta có việc nên mới chậm trễ, giờ Dậu cũng không phải là thời gian quá muộn.”
Nàng tủi thân lau nước mắt, “Ta chỉ đi chợ, chỉ xem các quầy rau, thấy son phấn bột nước hay trang sức mà ta cũng không dám mua, chỉ sợ bị hiểu lầm, ta đã làm như vậy còn chưa đủ sao? Chỉ vì hôm nay về muộn, mà có thể bị sỉ nhục mà không phân biệt tốt xấu sao?”
Hạ Chiếu nhíu mày, “Còn lựu này thì giải thích thế nào?”
Diệp Trấp Đào tức giận, “Ngươi nghĩ ta đi bán sao, Hoàng Minh gọi ta đến nhà hắn là để giúp nữ nhi hắn xử lý chuyện quý thủy! Lựu này là hắn tặng! Ngươi không chỉ vu khống ta, mà còn theo dõi ta.”
Hạ Chiếu mím môi, không nói gì —
Hắn không theo dõi nàng, hắn vừa từ Đại Lý Tự đi ra, thấy nàng mang giỏ đi vào biệt viện của một nam nhân xa lạ, một lúc lâu sau mới thấy nàng cười nói đi ra, tay còn cầm một giỏ lựu, vô thức nghĩ rằng nàng đang có mối quan hệ mờ ám với người ta. Hóa ra hắn đã hiểu lầm?
“Được rồi, nếu ngươi đã nhận định ta là như vậy, thì ta cũng không thể bôi nhọ danh xưng này.”
Diệp Trấp Đào quyết tâm vò mẻ chẳng sợ nứt, nhón chân, bất ngờ kéo áo Hạ Chiếu xuống, cắn thật mạnh vào môi hắn.
Hạ Chiếu mắt trợn to, hai bên tai đỏ như máu, dùng sức đẩy nàng ra, “Ngươi làm gì vậy?”
Diệp Trấp Đào ghét bỏ l.i.ế.m vết m.á.u ở khóe miệng, “Không phải ngươi nói ta như vậy sao? Ta hôn ngươi rồi, ngươi muốn g.i.ế.c ta thì cứ g.i.ế.c đi.”
Mỗi bước mỗi xa
Cùng lắm là bị c.h.é.m một nhát, để lại vết sẹo lớn, mười tám năm sau cũng lại là một hảo hán, còn hơn là cứ mỗi ba ngày hai bữa bị hắn sỉ nhục.
Diệp Trấp Đào nhắm mắt lại, chuẩn bị chờ chết, nhưng mãi không thấy Hạ Chiếu có động tĩnh.
Nàng từ từ mở mắt, trong sân đâu còn bóng dáng Hạ Chiếu?