báo chí cũng  chắc   thật,   chỉ là tung tin hù dọa.
 
Chờ Phó Tri Dã về,  thăm dò hỏi vài câu, nhưng miệng  kín như bưng, chẳng moi  câu nào.
 
Có điều  chắc thật sự sắp phá sản , vì tiền đưa   ít hơn hẳn.
 
Tivi cũng mãi chẳng thấy .
 
Không  phá sản thì là gì?
 
Hôm Phó Tri Dã  công tác xa,  bỏ trốn.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
 
Dù   cũng     gì, chỉ  hưởng vinh hoa chứ  chịu  hoạn nạn.
 
Chuyện cùng  chịu khổ, cứ để  khác  .
 
  cũng còn chút lương tâm, chỉ cuỗm một nửa  tiền của , vẫn để  một nửa.
 
14.
 
  chạy trốn là việc   đạo đức, nên khi Phó Tri Dã tìm đến cửa,  vẫn  chút chột .
 
Không thèm quan tâm đến sắc mặt lạnh lùng của ,  vô tình : “Tờ giấy    rõ , chúng  vốn dĩ chỉ là một cuộc giao dịch. Chuyện yêu đương   còn tưởng là thật ? Từ  đến thì về đó .”
 
“Em  mơ .”
 
*Giờ ảnh  ở một vị thế khác nên cũng chuyển xưng hô lun haha
 
Giọng  lạnh lùng của  vang lên.
 
 kinh ngạc  , uống nhầm thuốc ? 
 
Đây là  đầu tiên  dùng giọng điệu   chuyện với .
 
Hắn dễ dàng vác  lên vai, sải bước  về phía xe,   chịu hợp tác, giãy giụa như một con cá mắc cạn.
 
“Phó Tri Dã,  là đồ cầm thú, mau thả  xuống! Đây là cưỡng ép phụ nữ,   ăn đạn ?”
 
Bốp!
 
Mông  đánh một cái,  sững , mặt đỏ bừng, giận dữ hét lên: “Anh dám đánh ?”
 
Vừa nhét   trong xe,   lạnh giọng: “Ông đây ôm vợ  thì  gì sai? Tiệc cưới cũng  , em  là vợ  .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-doc-ac-bi-phan-cong/9.html.]
Hồi đó  mua xe,  sợ   cướp mất nên cứ ầm ĩ đòi  tiệc cưới. Ở nông thôn,  nhiều  cả đời   đăng ký kết hôn, chỉ cần  tiệc cưới là xem như  thành vợ chồng,  đúng là tự bê đá đập chân  .
 
 trừng mắt lườm , cắn môi   lời nào.
 
Hai ngày ,    về tứ hợp viện.
 
 đập cửa ầm ầm, dù  cũng  xé toạc mặt nạ ,   cần  giả vờ nữa.
 
Vào phòng mà quên mất khóa cửa, Phó Tri Dã cũng theo .
 
 chỉ  ,  vui : “Anh   gì? Ra ngoài!”
 
Hắn cởi áo khoác, tháo đồng hồ, bước từng bước về phía , giam   trong một   gian chật hẹp.
 
“Bạch Ninh, em chẳng  lời gì cả.”
 
 nhạy bén nhận  nguy hiểm, nhưng  chịu yếu thế.
 
“Biến xa  ,   xứng với .”
 
Hắn vuốt tóc , từng chữ từng câu chậm rãi vang lên.
 
“Thế ai mới xứng? Thẩm Độ ?”
 
[Nữ phụ, mau  lời ngon ngọt ! Không thì ba ngày ba đêm cũng đừng mong xuống giường!]
 
[Tới  tới ! Đoạn kịch tính nhất tới ! 
 
Phản diện mau trị nữ phụ !]
 
[Chính là cái kiểu cưỡng chế  mới sướng.]
 
Bảo  mềm mỏng hả? Kiếp    chuyện đó .
 
“ thế,   hơn  cả ngàn  vạn !”
 
Đôi mắt đen như mực của  lập tức trầm xuống.
 
“Ninh Ninh, là em tự hại  đấy.”
 
Những lời chửi rủa còn  kịp thốt ,   hiểu thế nào là đạo lý kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu.
 
…