Những  dân khác  thể ép buộc, nhưng loại  như Phó Tri Dã, xuất   ,   tiếng  trong thôn, đội trưởng lập tức quyết định.
 
“Được, Phó Tri Dã,  mau qua đây, giúp nữ đồng chí  xách hành lý.”
 
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Phó Tri Dã im lặng bước đến, nhận lấy hành lý của .
 
Hắn  từ ruộng về,    mùi bùn đất, ánh mắt   trống rỗng như nước trong giếng sâu.
 
Có chút ngốc nghếch.
 
 thầm chậc một tiếng, đáng tiếc cho khuôn mặt , là một kẻ đần độn.
 
3.
 
Nhà  đây của Phó Tri Dã   tịch thu, bây giờ  phân cho căn nhà tồi tàn nhất trong thôn.
 
Đi theo  một đoạn  xa mới tới nơi,  thể  đây là căn nhà tệ nhất mà  từng thấy.
 
Nếu trời  tối,    đầu bỏ  .
 
  nhịn  mà lầm bầm: “Chỗ  tệ quá,  thể ở  ?”
 
Trước sự bất mãn của , Phó Tri Dã  như   thấy, lặng lẽ đặt hành lý xuống    bếp nấu cơm.
 
Không bao lâu , trong bếp tỏa  mùi thơm của thịt xông khói.
 
Sau một ngày vất vả,  đói đến mức bụng sôi ùng ục, tuy vẫn bất mãn nhưng cảm thấy   cũng  điều, còn  nấu cơm chiêu đãi .
 
Sự khó chịu trong lòng  dịu  đôi chút.
 
Lúc , Phó Tri Dã mang cơm ,   tự nhiên  xuống, chờ ăn.
 
Động tác dọn chén đũa của   khựng ,   hai giây.
 
 chớp mắt vô tội  .
 
Cuối cùng,    gì, tiện tay đưa bát đũa cho .
 
 cũng  khách sáo, ăn một  no căng bụng,   rằng tay nghề của   khá .
 
Chỉ  điều quá trầm lặng,   sức sống.
 
Đàn ông ở nông thôn đúng là như , thật thà chất phác, dễ  chuyện.
 
Ngày thứ hai, các thanh niên trí thức bắt đầu  .
 
Nhiệm vụ của  là nhổ cỏ,   xem là  nhẹ .
 
 với một   từng chịu khổ như , vẫn là quá khó khăn.
 
May mắn là   phân cùng chỗ với Phó Tri Dã,   việc bên cạnh .
 
Nửa buổi sáng,    gần xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-doc-ac-bi-phan-cong/2.html.]
 
 suy nghĩ một chút,   hợp tình hợp lý đưa găng tay cho .
 
“Anh  giúp  ,  trả  tem phiếu.”
 
Hắn lập tức từ chối: “Không , việc của  thì tự  .”
 
Nói xong liền   bỏ ,  cho  cơ hội phản bác.
 
  theo bóng lưng ,  thể tin .
 
Đi thật ?
 
 tức giận dậm chân, thật thà quá cũng  .
 
Đầu óc cứng nhắc,   linh hoạt.
 
Không  ai giúp,  đành tự  .
 
Công việc chỉ cần nửa ngày là xong,   kéo dài cả một ngày.
 
Lúc về nhà, lòng bàn tay   rướm máu, đau đến phát .
 
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Phó Tri Dã đang lặng lẽ ăn cơm.
 
 hừ lạnh một tiếng, mắt   mắt, mũi   mũi.
 
4.
 
Nửa đêm,   đau đến mức  ngủ .
 
Càng nghĩ càng tức, vô  ý nghĩ đen tối nổi lên, cuối cùng vẫn  theo bản năng,  bật dậy xông thẳng  phòng của Phó Tri Dã.
 
Vừa mới đến gần,   giường liền cảnh giác mở mắt.
 
“Ai?”
 
 nhanh chóng lao tới, dùng áo che mặt   đánh.
 
Mới đánh  hai cái sướng tay thì cổ tay   nắm chặt, Phó Tri Dã dễ dàng thoát  với tư thế áp đảo, kéo áo khỏi mặt, ánh mắt tối sầm.
 
“Cô  gì ?”
 
 khó chịu hất tay  .
 
“Thấy  ngứa mắt.”
 
Phó Tri Dã im lặng.
 
 bực bội  tiếp: “ đưa  phiếu lương thực,  giúp   việc, tại   chịu?”
 
Hắn cố chấp đến cùng: “Không .”