Nữ Phụ Đam Mỹ Cùng Với Tình Địch HE - 57
Cập nhật lúc: 2024-10-17 11:59:01
Lượt xem: 18
“Nguyên lai tiểu quận chúa đối khắc sâu nô gia vào tâm trí như vậy. Dù nô gia có bộ dạng nào, tiểu quận chúa đều có thể nhận ra được nô gia. Ai, nô gia cực kỳ cảm động mà ~”
Lâu Già dưới bộ da Tiểu Thúy, điệu bộ ngữ khí cực kỳ khoa trương.
Thẩm Kim Triều không buồn phản bác, nhìn ngó xung quanh bốn phía xem, không thấy được bóng người nào, lúc này mới lôi kéo Lâu Già đến góc khe khẽ nói nhỏ.
“Lâu Già, ngươi làm sao ở chỗ này? Đã vậy còn là thị nữ của Phạm cô nương chứ?”
Lâu Già: “Tiểu quận chúa rất tò mò điều này sao?”
Thẩm Kim Triều: “Vì sao ngươi lại gọi ta là tiểu quận chúa, gọi là Tuế Tuế không tốt sao?”
Lâu Già ngoài cười nhưng trong không cười: “Ta cũng không nghĩ không thấy bóng dáng tiểu quận chúa nửa ngày, khắp nơi đều kêu tiểu quận chúa là Tuế Tuế đâu.”
Thẩm Kim Triều kỳ quái mà nhìn Lâu Già liếc mắt một cái.
Lời này nghe quái quái, mạc danh có chút chua ngòm vị dấm. Chẳng lẽ Lâu Già có thể ghen với nàng đâu? Hắn nhất định là lại cố ý trêu cợt nàng thôi.
“Ta chỉ là không nghĩ họ chỉ biết tên ta thôi đâu. Này Lâu Già, ngươi biết bọn người của Hồ Thành thành chủ cùng nhà cữu cữu nhà ta có thù oán sao?”
Lâu Già hứng thú gợi đọn đáp cho có lệ: “Có lẽ đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-dam-my-cung-voi-tinh-dich-he/57.html.]
Thẩm Kim Triều: “Vậy còn ngươi, ngươi cùng người nhà ta có thù oán sao?”
Lâu Già thu cười cợt nhả đi, lạnh lùng cùng Thẩm Kim Triều đối diện.
“Cái tên tiện nhân kia ngươi cũng xem là người nhà sao?”
Hắn nhấn mạnh nghiến răng phát âm hai chữ “Người nhà” : “Tống Tri Chương cũng coi như người nhà của ngươi sao?”
Thẩm Kim Triều nháy mắt kích động: “Hắn mới không phải đâu!”
Kích động xong, lại chậm chạp từ tốn, thật cẩn thận hỏi: “Ngươi làm mọi chuyện hiện tại là để báo thù cũ đời trước sao?”
Lâu Già sắc mặt đột nhiên biến đổi, tựa hồ gặp được cái gì đó khiên vô cùng nhục nhã: “Báo đời trước thù? Thẩm Kim Triều, ngươi đang châm chọc ta sao?”
Thẩm Kim Triều dùng sức lắc đầu.
Lâu Già: “A, thật đáng tiếc ngươi đời trước là quỷ bệnh đoản mệnh, đi đời sớm như vậy, chắc hẳn cái gì cũng không biết. Nhưng cũng coi như ta và ngươi có duyên, không ngại nói cho ngươi một chuyện. Những gia hỏa đời trước dám cùng ta đối nghịch, đều ở đời trước đã bị ta g.i.ế.c c.h.ế.t sạch sẽ.”
Hắn cười khẩy nói: “Ngươi cho rằng ta cùng ngươi đều giống nhau là vô dụng sao? Ngoan ngoãn thành thật làm quả hồng mềm mặc người bóp nặn?”
Thẩm Kim Triều không biết vì sao đối phương thái độ biến hóa lớn đến như thế, nhưng nàng đã quen với thói quen đối phương âm tình bất định, ôn tồn mà giải thích: “Ta không phải có ý tứ này.”