Cảnh Châu tới, ngoài cửa cô: " đưa cho mà, còn tự tay nhận lấy, nhớ để ở ?"
Triệu Sứ giải thích một cách uyển chuyển: "Cậu lấy nhầm , bộ đó của chị."
Cảnh Châu do dự một chút, thành thật với cô: "Là đồ mới, mua cho ."
Triệu Sứ ngây , đây đúng là tình huống cô ngờ tới. Bởi vì bộ đồ ngủ đó trông giống như kiểu cô thể mặc ở nhà. Một bộ đồ ngủ hai dây ren trắng bó sát, phía còn hở lưng, phần eo là một lớp vải voan mỏng, phần váy bên cũng mỏng.
Cảnh Châu bụng mua quần áo cho , Triệu Sứ chắc chắn thể thẳng với là thích, nhưng cô thực sự thể mặc bộ quần áo đó ngoài . Nghĩ một lúc, cô : "Bộ quần áo đó nhỏ, chị mặc , lấy cho chị một bộ khác "
Cảnh Châu tỏ vẻ nghi hoặc: "Không thể nào, chứ, là... lớn hơn ?"
Câu cuối nhỏ, Triệu Sứ rõ: "Cậu gì cơ?"
"Không gì, lấy bộ cũ cho ."
Cảnh Châu phòng cô, lấy một bộ đồ ngủ dài tay của cô mang đến, Triệu Sứ quần áo xong ngoài, trả bộ quần áo mua : "Cảm ơn Tiểu Cảnh mua quần áo cho chị, nhưng quần áo của chị cứ để chị tự mua là . Bộ quần áo xem xem trả , nếu trả thì tìm bạn nữ nào phù hợp tặng cho bạn ."
Cảnh Châu nhận lấy bộ đồ ngủ, gì, chỉ cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-262-ngoai-truyen.html.]
Triệu Sứ hiểu, cúi đầu : "Cậu gì thế?"
Cảnh Châu lắc đầu, ánh mắt dịch chuyển lên, mắt cô, tiếp lời: "Cái mua cho , tặng khác, mặc thì vứt ."
Anh xong liền định vứt thùng rác, Triệu Sứ theo phản xạ ôm lấy cánh tay , đó giật bộ quần áo: "Đồ mới mà, vứt ."
Người giàu đều xa hoa lãng phí như ?!
Cảnh Châu mặt biểu cảm: "Cậu mặc , chỉ thể vứt ."
"Chị... Vậy khi nào rảnh chị sẽ sửa kích cỡ."
Cuối cùng Triệu Sứ cũng thỏa hiệp, nhận lấy bộ quần áo đó. Đây là do thói quen tiết kiệm của cô gây nên, nếu cô lý trí hơn một chút, nhất định sẽ phát hiện rằng cô thực sự cơ hội mặc bộ quần áo ngoài.
cô cảm thấy bộ quần áo thực sự , nếu chỉ treo trong tủ quần áo ngắm thì phí. Cô lấy thử một chút, thử xong phát hiện đặc biệt vặn, như thể đồ đặt may riêng , kích cỡ eo và n.g.ự.c đều khít. Cô đột nhiên chút cởi , nghĩ rằng chỉ mặc trong phòng thì chắc cũng .
Cô mặc ngủ một đêm, đến sáng hôm thức dậy thì .
Lúc ăn sáng, Cảnh Châu đột nhiên hỏi cô: "Tiểu Sứ, nhất định ? Thực tiền sinh hoạt phí của thể nuôi cả hai chúng , còn dư nữa."
"Sao thể !" Triệu Sứ nghiêm mặt : "Chị là chị, thể để em trai nuôi , ."