Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Nữ Phụ Chăm Chỉ Diễn Kịch - Chương 261: Ngoại truyện

Cập nhật lúc: 2025-07-05 09:35:53
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôm đó, Triệu Sứ vì tăng ca nên muộn mới khỏi cơ quan. Khi gần đến nhà thì trời đột nhiên đổ mưa, cô trú tạm ở cửa một cửa hàng nhỏ đóng cửa. Ban đầu định đợi mưa tạnh mới nhưng mưa càng lúc càng to, gọi xe cũng tài xế nào nhận đơn. Đang nghĩ xem nên liều chạy về thì cô thấy Cảnh Châu chạy đến từ trong màn mưa.

Triệu Sứ thấy thì bất ngờ, định hỏi cô đang ở đây, nhưng chạy đến trực tiếp ôm cô lòng.

Mãi đến khi trở về trạm gian, Triệu Sứ mới , thực sớm cài đặt thiết định vị theo dõi điện thoại của cô.

Cảnh Châu dùng tay xoa lưng Triệu Sứ, hỏi cô lạnh .

Cơ thể Triệu Sứ cứng đờ một giây, đáp: "Không lạnh."

Hiện tại đang là mùa thu, ban ngày vẫn khá nóng nhưng đến tối thì nhiệt độ giảm nhanh, nhất là lúc còn đang mưa.

Thực Triệu Sứ lạnh đến mức tay chân run lên cầm cập .

Cảnh Châu nhét ô tay cô, đó vòng hai cánh tay cô qua cổ , bế ngang cô lên.

Triệu Sứ giật , chiếc ô đó to nặng, cô cầm chắc, ô nghiêng ngoài, nước mưa tạt thẳng đầu. Cô đành bám chặt vai Cảnh Châu, giơ thẳng chiếc ô lên.

"Cậu buông chị xuống , chị thể tự ." Triệu Sứ với .

Cảnh Châu như thể thấy lời cô , chỉ dặn dò: "Nếu tay lạnh thì thể để cổ ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-261-ngoai-truyen.html.]

Triệu Sứ tuy lạnh nhưng đến mức mất hết lý trí mà thò tay cổ để sưởi ấm.

May mà cửa hàng đó cách chỗ ở của bọn họ xa, Cảnh Châu bế cô qua hai con đường là đến nơi.

Về đến nhà, Cảnh Châu lập tức giúp cô xả nước tắm. Khi trở phòng khách, thấy Triệu Sứ đang cởi áo khoác, sợ nước mưa nhỏ giọt khắp nơi, cô cầm áo khoác cởi tìm chỗ để treo lên .

Bên trong Triệu Sứ mặc một chiếc váy dài màu nhạt, lớp vải mỏng mưa ướt, dính chặt những đường cong mềm mại, Cảnh Châu chỉ thoáng qua, khỏi siết chặt trái tim, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

Triệu Sứ treo xong quần áo, đột nhiên cảm thấy lưng lạnh toát. Quay phắt , thấy Cảnh Châu đang lưng .

Thiếu niên mười chín tuổi cao hơn cô một cái đầu. Triệu Sứ ngẩng đầu , vẻ mặt Cảnh Châu bình tĩnh, như thể kéo khóa váy của cô .

Cô đưa tay lưng sờ, khóa kéo mở đến tận mông.

Sau đó Triệu Sứ thấy mặt bình tĩnh : "Nước xả xong , tắm , lấy đồ ngủ cho .”

Nói xong liền về phòng lấy quần áo, cho Triệu Sứ cơ hội chuyện.

Triệu Sứ tắm xong, cầm bộ đồ ngủ lên xem, hình như của , cô mới nhớ nãy Cảnh Châu lấy quần áo ở phòng .

Cô xem kích cỡ bộ đồ ngủ, ước chừng Cảnh Châu mặc , liền thầm đoán, định tặng cho một bạn nữ nào đó trong trường, vô tình lấy nhầm cho cô .

Triệu Sứ nghĩ nên dám mặc, cô quấn khăn tắm quanh , mở hé cửa, thấy Cảnh Châu vẫn còn ở phòng khách, liền gọi một tiếng: "Tiểu Cảnh, thể lấy giúp chị một bộ đồ ngủ ? Ở trong tủ đầu tiên trong phòng chị ."

Loading...