Hai năm tìm cách liên lạc với cô, đến lúc bắt cô đợi thêm mấy ngày nữa mới về, Triệu Sứ thực sự lăn nó bột cho chảo dầu chiên giòn.
"Được , mở ngay, cô thu dọn đồ đạc chuẩn về ."
Hệ thống giúp Triệu Sứ mở cổng thời và gửi cho cô một định vị.
Hôm là cuối tuần, Triệu Sứ cầm điện thoại luôn.
Cổng thời một hồ nước núi ở ngoại ô thành phố A, Triệu Sứ leo núi mắng hệ thống: "Đã bảo là leo núi mà vẫn bắt leo! Đặt cổng xa thế , sợ ký chủ về sớm ?"
Triệu Sứ leo hơn một tiếng đồng hồ mới hai trăm mét, còn một nửa đường nữa mới đến vị trí bản đồ. Triệu Sứ khu rừng xanh um đầu, mệt đến mức vật đất.
Rừng thông gió thổi lay động, tiếng chim hót và tiếng côn trùng kêu râm ran.
Cô nheo mắt những cành lá đung đưa đầu, trời quang mây tạnh, ánh nắng chiếu tạo nên cảm giác ấm áp đến đau nhói ở ngực.
Triệu Sứ hít sâu một , nhắm mắt . Khi mở mắt nữa, cô thấy một bóng mờ ảo xuất hiện mặt . Ánh nắng chiếu từ đầu đó xuống tạo nên một cảm giác mơ hồ hư ảo.
Rõ ràng là ban ngày ban mặt nhưng cô thấy mơ mơ hồ hồ, như thể trở hai năm . Cô ngất xỉu đường chạy của sân vận động, đó bế cô chạy ngừng, cho cô ngủ. Lúc đó, đèn đường đầu cũng giống như đèn mắt, rực rỡ sắc màu, khiến cảm giác vô cùng chóng mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-258-b.html.]
Triệu Sứ dậy khỏi mặt đất, ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng rõ khuôn mặt của đối phương.
"Lục Cảnh Dương, ở đây?" Triệu Sứ ngạc nhiên.
Lục Cảnh Dương cúi đầu cô, hàng mi dài thẳng cụp xuống, che vẻ cô đơn trong mắt.
"Anh đến tiễn em."
Triệu Sứ chút bất ngờ, cũng chút nghi ngờ, khó khăn lắm mới đưa cô , thật sự bụng đến mức để cho cô ? Còn đích đến tiễn cô nữa chứ?
Lục Cảnh Dương giải thích, chỉ nắm lấy cổ tay Triệu Sứ kéo cô dậy khỏi mặt đất, đó đặt cổ tay cô lên vai , : "Còn một nửa đường nữa, em nổi , cõng em nhé."
Triệu Sứ đúng là nổi nữa nhưng cô tin tưởng Lục Cảnh Dương cho lắm, sợ sẽ cõng cô chạy xuống núi hoặc trực tiếp ném cô xuống từ đây.
"Em tự , chậm một chút cũng , em vội." Triệu Sứ từ chối .
Lục Cảnh Dương gì nữa, chỉ chậm rãi theo cô. Cuối cùng, khi Triệu Sứ một nữa mệt lả phịch xuống đất, Lục Cảnh Dương lên tiếng: "Anh cõng em nhé."
Lần Triệu Sứ từ chối.
Gió thổi qua rừng núi, phát tiếng xào xạc, khí trong lành. Lục Cảnh Dương cõng Triệu Sứ lên núi, cả hai đều im lặng, chỉ thể thấy tiếng thở của .