Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bầu trời vẫn tiếp tục những đường dài màu nhạt cắt thành vô mảnh nhỏ.
Sau khi Tống Hứa Nghiễn thực tập tại trụ sở nước ngoài của tập đoàn gia tộc hai tháng, bầu trời xanh thẳm thật sự sụp đổ, cả thế giới chìm trong bóng tối vô tận.
Mở mắt nữa, Tống Hứa Nghiễn trở lớp học cấp ba, giáo viên ngữ văn bục giảng đang giảng giải một chương trong ‘Trăm năm cô đơn’.
Tống Hứa Nghiễn cho rằng đang mơ, bất chấp việc đang trong giờ học mà chạy thẳng ngoài, lao lớp của Triệu Sứ, kéo cô ôm lòng.
Thời gian dừng ngay lúc đó, ý thức của một nữa chìm bóng tối.
Mở mắt nữa, trở lớp học , giáo viên ngữ văn bục giảng vẫn đang giảng giải một chương trong ‘Trăm năm cô đơn.’
Lần vẫn như , kết quả cũng giống , khi ôm Triệu Sứ lòng, thời gian thiết lập .
Cuối cùng cũng , tất cả những gì mắt là mơ, đó là một thế giới giả tạo mà thể chủ. Tất cả các cảnh giống như những gì từng xảy , thời gian mới thể tiếp tục trôi, nếu sẽ lớp học cấp ba, thứ bắt đầu từ đầu.
Sau khi hiểu quy luật , Tống Hứa Nghiễn lợi dụng quy luật để gặp Triệu Sứ. Triệu Sứ vẫn giống như hồi cấp ba, tặng quà cho , thư tỏ tình, ngày nào cũng bám theo , mạnh dạn bày tỏ tình cảm với .
Tống Hứa Nghiễn đắm chìm trong đó, đồng thời kiềm chế hành vi của .
một cảnh, mãi mãi vượt qua .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-256-ngoai-truyen.html.]
Khi Hạ Thanh Thanh hỏi lúc kết thúc buổi tiệc tối của lễ hội thể thao mùa xuân: "Anh thích Triệu Sứ ? Hay là ghét?"
Anh nhớ khuôn mặt đẫm nước mắt và bóng lưng cô độc rời của Triệu Sứ, thể nào nên lời.
Mỗi đều kiên định Triệu Sứ, trả lời Hạ Thanh Thanh rằng: " thích cô , thích."
...
Lần thứ tám mươi mốt Tống Hứa Nghiễn trở lớp học cấp ba, giáo viên ngữ văn bục giảng vẫn đang giảng giải một chương trong ‘Trăm năm cô đơn.’
Lần cuối cùng cũng rõ giọng của giáo viên, bà đang một đoạn văn trong sách - "Quá khứ đều là giả, hồi ức là một con đường hồi kết."
Tống Hứa Nghiễn hiểu, tại quá khứ là giả, rõ ràng là xảy .
Giáo viên bục giảng tựa như thấy tiếng lòng của Tống Hứa Nghiễn, ý vị sâu xa : "Thực mê đồ kỳ vị viễn."
"Ý của là, hy vọng đừng mắc kẹt trong hồi ức."
Đối với Cảnh Châu mà , từ lúc Triệu Sứ bước gian gác đó, kéo khỏi góc tối, cô trở thành một sự tồn tại khắc cốt ghi tâm trong .
Bởi vì ngọn nến sắp cháy đến ngón tay cô chính là tia sáng đầu tiên chiếu cuộc đời .