Triệu Sứ tưởng rằng phản ứng của Tống Hứa Nghiễn sẽ giống như Phương Bách Xuyên, chị rằng cô đang mô tả một loại thuật ngữ về sự trưởng thành.
Không ngờ, Tống Hứa Nghiễn cô xong, thu hồi tầm mắt đang về phía chân trời, đầu Triệu Sứ, ánh mắt tối tăm khó hiểu: "Vậy đây em thích , tỏ tình với , là chương trình thiết lập sẵn ? Thực em căn bản thích đúng ?"
Biểu cảm của Triệu Sứ từ ngây đến nghi hoặc đến kinh ngạc: "Anh đang gì ?"
Tống Hứa Nghiễn nhẹ, thản nhiên : "Không gì, Hạ Đường chụp ảnh xong , em chụp ."
Cơ thể Triệu Sứ tự chủ , vẫn đờ đẫn ghế dài.
Tống Hứa Nghiễn dậy , vài bước, đầu cô, giọng nhẹ như lời thì thầm: "Bộ quần áo hợp với em, hôm nay em ."
Đầu Triệu Sứ ong ong, cô câu của Tống Hứa Nghiễn ý gì nhưng cô kịp hỏi, Hạ Đường kéo chụp ảnh.
*
Những vết nứt bầu trời ngày càng nhiều, Triệu Sứ bắt đầu trở nên lo lắng. Bởi vì cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, cô chỉ khi thế giới sụp đổ, cô sẽ tự động trở về trạm gian nhưng rõ các npc trong thế giới sẽ thế nào.
Nếu npc trực tiếp thế giới tiếp theo, thì cô sẽ mất liên lạc với Lục Cảnh Dương.
Hôm đó cô lo lắng hỏi Lục Cảnh Dương: "Nếu em tìm thấy thì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-245-b.html.]
Lục Cảnh Dương giơ tay vuốt phẳng nếp nhăn trán cô, đó cúi ôm cô: "Không , sẽ đến tìm em, Tiểu Sứ."
Lục Cảnh Dương chắc chắn, nhưng Triệu Sứ vẫn thấp thỏm yên.
Cô chuẩn sẵn sàng cho tình huống nhất, nếu cô thực sự tìm thấy , thì ít nhất khi rời một việc ý nghĩa.
Nghĩ đến việc Lục Cảnh Dương tặng cô nhiều hoa chuông vàng, cô cũng tặng một bó.
Tặng một bó hoa thật đặc biệt, bó hoa đến từ tuổi thơ của cô.
Triệu Sứ điều chỉnh đồng hồ vạn niên về ngôi nhà ở quê mà cô từng sống khi còn nhỏ, trở về nơi lớn lên.
Đó là năm thứ hai mươi khi cô mất, bà ngoại cô mất, cô gái nhỏ mà cô nhận nuôi cũng lớn, bây giờ cùng chuyển đến ngôi nhà ở huyện.
Ngôi nhà nhỏ ở quê trông vẻ đổ nát, câu đối cửa phai màu đến mức rõ chữ, mái hiên đầy bụi, vườn rau mọc đầy cỏ dại. cây hoa chuông vàng sân vẫn nở rộ rực rỡ, tràn ngập thở của vạn vật hồi sinh.
Triệu Sứ bê ghế từ trong nhà , trèo lên hái cành hoa cây.
Cô hái một bó lớn, lúc chuẩn xuống thì đột nhiên thấy cành hoa ở một vị trí nào đó đầu cũng bẻ gãy. Đó là nơi mà Triệu Sứ dù trèo lên ghế cũng với tới, tình trạng mặt cắt của cành cây thì vẻ là mới bẻ gãy lâu.
Triệu Sứ tưởng là hàng xóm gần đó hoặc dân làng ngang qua bẻ nên cũng nghĩ nhiều.
Cô trở về, việc đầu tiên là tặng bó hoa cho Lục Cảnh Dương.