Lạc như đá, hy vọng cô bé cứng rắn, kiên cường. Không là "Sứ", chất giòn dễ vỡ, thể trường tồn.
Triệu Sứ rằng họ một khởi đầu mới, lý do để yêu thế giới , ngay cả khi nỗi đau mà cô mang vẫn còn đó, họ cũng thể đối mặt với nó.
Đến đây, chấp niệm trong lòng Triệu Sứ cũng buông bỏ phần lớn, cô thể tiếp tục kiếm tiền điên cuồng ở trạm gian thời gian như nữa, khi thể thoải mái hơn một chút.
Có lẽ là do trải nghiệm tương tự, khi Triệu Sứ ngất xỉu giữa chừng khi chạy, trong lúc mơ hồ, cô nhớ những chuyện lâu lắm , đột nhiên chút về nhà.
thật chuyện về nhà cũng quá cấp bách, cần dùng đến đạo cụ đồng hồ của khác.
Lục Cảnh Dương chiếc đồng hồ cổ trả , vẻ mặt buồn bã, một lời.
Triệu Sứ biểu cảm của , vẻ như vui: "Sao ? Anh giận ?"
Lục Cảnh Dương đầu , để ý đến cô.
“Em nhận đồ của , như ? Có gì mà tức giận?" Triệu Sứ hiểu.
"Không ." Lục Cảnh Dương giọng buồn buồn : "Anh em xa cách với như ."
"Không nhận đồng hồ của nghĩa là xa cách, mà là vì thứ đó quá quý giá, nhận em sợ sẽ trả nổi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-224-b.html.]
"Anh bảo em trả ?" Anh đột nhiên mặt , chằm chằm Triệu Sứ, từng chữ từng chữ .
Triệu Sứ ánh mắt cháy bỏng của cho ngẩn , khi định thần , cô cúi đầu xuống: "Đôi khi em đúng là tham lam, nhưng em vẫn hiểu một chút về tình thế thái. Những thứ quý giá như thế , cần trả là em sẽ trả ."
Lục Cảnh Dương thấy , giơ tay lên véo nhẹ cái cằm trắng nõn của cô một cái, chậm rãi : "Tiểu Sứ, em sợ ? Sợ dùng cái để uy h.i.ế.p em, ép em, bắt em dùng... Để báo đáp ?"
Triệu Sứ nửa câu , đột nhiên đỏ mặt che tai: "Anh đừng mơ! Một cái đồng hồ mà em chuyện đó! Cho dù uy hiếp, em cũng sẽ khuất phục!"
Nhìn đôi mắt cô mở t, hai má ửng hồng, đôi môi tái nhợt nhưng mềm mại và ấm áp. Anh vô thức đưa ngón tay lên môi cô, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa.
Hơi thở của nóng hổi, ánh mắt cũng nóng hổi.
Lực ngón tay của từ nhẹ chuyển sang nặng, đầu ngón tay mơ hồ thăm dò miệng cô. Tim Triệu Sứ đột nhiên đập mạnh, cô lập tức nắm lấy tay , kéo tay khỏi môi , lùi một bước, kéo giãn cách với , cằm cũng vì thế mà thoát khỏi sự khống chế của ngón tay .
Triệu Sứ lắp bắp : "Anh, đừng giở trò lưu manh! Em còn nhận đồ của mà!"
Lục Cảnh Dương trả lời, chỉ cụp mi đầu ngón tay trống rỗng, trong mắt thoáng qua một tia thất vọng. chỉ trong chốc lát, khoảnh khắc tiếp theo, khôi phục dáng vẻ bình thường.
Anh nhét mạnh chiếc đồng hồ tay Triệu Sứ, giữ chặt gáy cô, áp sát cô, giả vờ hung dữ : "Nếu em còn nhận thì sẽ thật sự giở trò lưu manh đấy!"
Triệu Sứ mắng nhưng cứ chằm chằm, cách gần đến mức thể phá hủy phòng tuyến tâm lý của cô trong nháy mắt, Triệu Sứ chút sợ hãi.
Cô đành yếu thế : "Em , em sẽ... sẽ nhận."