Giọng trầm, mang theo chút ấm ức, khi mắt Triệu Sứ, ánh mắt trở nên đáng thương, ngoài sự đáng thương còn một ý đồ khác hiển hiện rõ ràng.
"Hay là em trả cho nhé." Triệu Sứ đột nhiên chút hoảng hốt.
Luôn cảm thấy nhận vàng giống như đồng ý với điều gì đó.
"Tại ?" Lục Cảnh Dương lập tức vui : "Em thể nhận quà của Phương Bách Xuyên, tại thể nhận quà của ?"
"Sao thể giống ? Em nhận quà của Phương Bách Xuyên là vì em giúp việc, nhận một cách chính đáng. Còn nhận quà của chính là nhận , bất kỳ sự trả giá nào. Hơn nữa, món quà đắt nhất em từng nhận từ chỉ 40.000 tệ, thậm chí còn mua cái vali của , càng đừng đến một thỏi vàng bên trong."
Một thỏi vàng 500g, theo giá vàng hiện tại, ít nhất cũng 200.000 tệ. Anh nhét đầy cái vali , nặng như một cục sắt, đến mức thể đập c.h.ế.t .
"Ai em trả giá." Lục Cảnh Dương nghiêm túc : “Em cũng giúp việc, cho nên thể nhận."
"Em? Em giúp gì?"
"Em khiến vui vẻ. Em nhận quà của , vui."
Triệu Sứ: "..." Thật cắt tai xuống mang rửa sạch.
Mặc dù lời tỏ tình sến nhưng thái độ của Lục Cảnh Dương giống như kiểu cao thủ tình trường, dễ dàng tán tỉnh con gái, ngược trông chân thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-213-b.html.]
" , còn một thứ đưa cho em." Lục Cảnh Dương lấy một cuốn sổ nhỏ từ trong thư phòng , xé tờ đầu tiên đưa cho cô.
Triệu Sứ nhận lấy thoáng qua, đó là một dãy dài cộng với một dãy nhỏ.
"Đây là tài khoản của ở Trạm Không gian, bên là mật khẩu, nếu em cần tiền, thể tự đến Ngân hàng Không gian để rút. hiện tại vẫn đang phạt, tài khoản đóng băng. Đợi đến khi hết phạt thì thể dùng ."
"A? Cái em thể nhận." Triệu Sứ là tài khoản ngân hàng của ở Trạm Không gian, lập tức trả : "Những thứ trong thế giới tiểu thuyết em thể coi là ảo, nhận thì nhận. tiền trong Trạm Không gian là tiền vất vả việc mới kiếm , chịu phạt xong là chết, nhất định sẽ chỗ cần dùng tiền."
"Không , thể kiếm ." Lục Cảnh Dương với giọng nhẹ nhàng.
"Em cần."
"Em thích tiền ?"
"Thích chứ, thỉnh thoảng em cũng sẽ chiếm chút tiện nghi nhỏ của hệ thống nhưng vấn đề là đây còn là tiện nghi nhỏ nữa, mà là bộ gia sản của , em thể nhận chứ!"
Triệu Sứ tuy thích tiền nhưng cô chỉ nhận những đồng tiền khiến cô cảm thấy thoải mái. Vô duyên vô cớ lấy tiền vất vả việc mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm của khác, lẽ cô sẽ mất ngủ cả đêm mất.
"Không , đây là tự nguyện đưa cho em." Lục Cảnh Dương nghiêm túc : "Tiểu Sứ, thích em, tất cả những gì , đều đưa cho em."
Triệu Sứ xong câu , cảm thấy cảm động, chỉ thấy khó hiểu: "Chúng mới quen lâu mà? Tại đối xử với em như ? Rốt cuộc thích em ở điểm nào?"
Triệu Sứ cảm thấy tình cảm của Lục Cảnh Dương đến đột ngột, cũng nồng nhiệt, khiến cô chút đỡ nổi.