Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Nữ Phụ Chăm Chỉ Diễn Kịch - Chương 212: B

Cập nhật lúc: 2025-07-05 09:30:22
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Sứ lặng lẽ , ánh sáng lấp lánh mặt hồ phản chiếu mắt , ánh mắt lấp lánh tựa như một dải ngân hà đang từ từ chảy.

Không khí , mặt cũng , Triệu Sứ thực sự cảm thấy tim đập nhanh hơn. cô cảm thấy chuyện quá đột ngột, điều khiến cô khỏi nghi ngờ rằng mang theo một âm mưu nào đó.

Cô thận trọng hỏi: "Anh chắc chắn em về giúp cầu xin cấp nên mới như chứ?"

"Sao thể! Anh bao giờ nghĩ như ! Anh cần em bất cứ điều gì cho , ngay cả khi về em quên thì..." Lục Cảnh Dương một nửa thì đột nhiên dừng , đó cúi đầu nhỏ giọng : "Không thể quên, quên, em luôn nhớ đến mới ..."

Anh cúi mắt, hàng mi dài và dày rủ xuống, Triệu Sứ đột nhiên thấy lòng mềm nhũn.

Triệu Sứ từ chối Lục Cảnh Dương, bởi vì hiện tại cô thực sự chỉ thể coi là bạn bè hoặc đồng nghiệp, suy nghĩ nào khác.

Lục Cảnh Dương từ bỏ, chỉ cần rảnh rỗi, sẽ cùng Triệu Sứ đến lớp, mua đồ ăn sáng cho cô, tặng quà cho cô.

Triệu Sứ thừa nhận, theo đuổi con gái thực sự giỏi, cách lấy lòng , tặng những thứ cô thích. Ví dụ như màu vẽ nghiền từ khoáng chất tự nhiên, dùng để cô vẽ tranh; đất sét từ mỡ dê đắt tiền, cho cô dùng để nung đồ gốm.

Quá đáng hơn là còn tặng cô một chiếc vali của một thương hiệu xa xỉ, mở , bên trong nhét đầy vàng thỏi, suýt nữa cô mù mắt. Triệu Sứ tính sơ qua, giá trị của vàng trong cái túi xách đó thể mua một căn nhà lớn ở trung tâm thủ đô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-212-b.html.]

Triệu Sứ dám nhận, định trả cho nhưng vì quá nặng, cô xách nổi nên định trả một phần .

Thấy cô xuất hiện cửa nhà , Lục Cảnh Dương lập tức vui mừng khôn xiết. Cho đến khi cô đến trả đồ, khóe miệng cụp xuống. Một lúc lâu , mới bình tĩnh khuyên cô: "Tiểu Sứ, em đừng cảm thấy áp lực, đây là quà tặng em với tư cách là một đồng nghiệp. Em khi nào sẽ rời , những thứ cũng mang theo , chị bằng bây giờ tiêu bao nhiêu thì cứ tiêu . Hơn nữa, em thích vàng ?"

Triệu Sứ thấy lý, áp lực tâm lý giảm nhiều. Hơn nữa cô cũng thực sự thích vàng, chỉ cần thấy cả một vali vàng ròng như thế bày ở đó, dù tiêu, cô chỉ thôi cũng thấy vui trong lòng.

Triệu Sứ nhận chiếc vali, chút ngượng ngùng : "Sao em thích?"

"Em nhớ từng đòi Phương Bách Xuyên tặng một thỏi vàng ?" Lục Cảnh Dương đáp.

"Lúc nào?" Triệu Sứ nhất thời nhớ chuyện , dù cô và Phương Bách Xuyên chuyện cũng kiêng nể gì, nhiều lúc xong, đầu quên.

"Hôm đó, câu lạc bộ khiêu vũ của các em tuyển thành viên mới, em nhảy xong, chúng cùng ăn, em thực đơn suốt một buổi tối. Sau đó mua đồ cho em, em mua một thỏi vàng nhưng vì ngân hàng đóng cửa nên thôi."

"Ồ..." Triệu Sứ nhớ : "Anh nhớ rõ thật đấy."

"Anh vẫn luôn nhớ thứ về em."

Loading...