Tống Hứa Nghiễn còn kéo cô để tiếp, kết quả là đưa tay thì Triệu Sứ nhanh chóng cảnh cáo bọn họ: "Bây giờ trở về ký túc xá, ai phép theo !"
Triệu Sứ chuẩn ngắt mạng, để thanh tĩnh vài ngày. Bạch Tri Ý lướt sóng 8G, cô sẽ luôn là đầu tiên thông báo cho cô những tin tức mới nhất diễn đàn trường.
Bạch Tri Ý lướt điện thoại ha hả: "Bọn họ rằng những trải nghiệm của Tiểu Sứ trong những năm qua thể thành một kịch bản truyện ngược luyến luôn ."
Đang video trang điểm, Đường Mai đột nhiên buông cây kẻ mắt xuống, : "Thêm một nhãn truyện sảng nữa! Ai ? nhất định sẽ xem! Này! Để Nam Nam , cô văn lắm!"
Mạnh Thành Nam từ bên ngoài ăn tối trở về, cô mang về cho Triệu Sứ một hộp quà nhỏ: "Đây là Tống Hứa Nghiễn tặng cho ." Sau đó lấy một bông hoa màu vàng: "Đây là Lục Cảnh Dương tặng cho ."
Bạch Tri Ý và Đường Mai đồng thời phát tiếng "Oa ~", đó Bạch Tri Ý tò mò hỏi: "Tiểu Sứ, bây giờ thấy khó xử , nên chọn ai chẳng hạn?"
Đường Mai đồng tình : "Có gì khó xử chứ, ngựa ăn cỏ cũ! Hơn nữa, phụ nữ thông minh sẽ vì tình mà đau khổ, Tiểu Sứ của chúng bây giờ xuất sắc, học hành tiến triển , cũng nhất thiết chọn một đàn ông."
Mạnh Thành Nam gật đầu: " đồng ý với câu , học tập và sự nghiệp vẫn luôn là trọng tâm cuộc sống của chúng . Tình yêu là cẩm thượng thiêm hoa, thì , cũng . Tiểu Sứ, quan trọng nhất là vui vẻ, vui vẻ là hết."
Triệu Sứ ba họ, rằng họ đều thực sự quan tâm đến , cô : " , đều hiểu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-211-b.html.]
Triệu Sứ cầm lấy bông hoa màu vàng ngửi, thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.
Cái sân nhỏ trồng đầy hoa chuông vàng đó, mãi mãi là nơi mềm mại nhất trong lòng cô. Cô Lục Cảnh Dương thế nào, luôn thể tặng cô bông hoa thời điểm mùa hoa.
Chiều hôm , Triệu Sứ học lớp mỹ thuật, Lục Cảnh Dương bên cạnh , cô nhẹ giọng : "Cảm ơn tặng hoa cho em, em thích."
Lục Cảnh Dương học cùng Triệu Sứ mấy ngày, đây là đầu tiên cô chủ động chuyện với khi thổ lộ.
Lục Cảnh Dương vui mừng thấy rõ, : "Tiểu Sứ, em giận nữa ?"
"Không giận nữa, chỉ cần đừng tự ý thiết lập nhân vật cho em, cũng đừng bậy nữa."
Ánh sáng lóe lên trong mắt Lục Cảnh Dương lập tức tối sầm , dáng vẻ cúi đầu ủ rũ như một chú chó nhỏ bảo ngoài chơi, ngay cả tai và đuôi cũng cụp xuống.
Sau giờ học, hai sóng vai con đường nhỏ bên hồ nhân tạo của trường.
Gió trong lành, sen nở đầy hồ, bầu trời đầy mây đỏ rực, Lục Cảnh Dương nắm tay Triệu Sứ, một nữa nghiêm túc bày tỏ tình cảm của với cô: "Tiểu Sứ, đùa, thực sự thích em, ở bên em mãi mãi."