Triệu Sứ ngẩn , chỉ tay : "Em á? Anh chắc chắn nhận nhầm chứ?"
Triệu Sứ nghi ngờ hôm nay mắt vấn đề, nếu thì cứ áp dụng cốt truyện của Hạ Đường cô chứ?
Ai ngờ Tống Hứa Nghiễn gật đầu chắc nịch: "Ừ, nhận nhầm, mời là em, Triệu Sứ."
Có lẽ thái độ từ chối của Triệu Sứ quá rõ ràng, Tống Hứa Nghiễn khi cô kịp mở miệng: "Hôm nay là sinh nhật , coi như tặng một điều ước sinh nhật ."
Triệu Sứ phát hiện hôm nay chuyện kỳ lạ cứ liên tiếp xảy với cô, những hành động của Tống Hứa Nghiễn còn kỳ lạ hơn cả chuyện mặt trời mọc đằng tây.
Mặc dù cảm thấy kỳ quái nhưng cuối cùng cô vẫn chấp nhận lời mời của Tống Hứa Nghiễn, cùng nhảy một điệu.
Lúc đầu Tống Hứa Nghiễn chút lúng túng, Triệu Sứ liền đưa tư thế bắt tay khoác vai, Tống Hứa Nghiễn thuận thế nắm lấy ngón tay cô, tay còn cứng ngắc ôm lấy lưng cô.
“Ôi, nhẹ thôi, , là tay ." Triệu Sứ lắc lắc tay trái của .
Ngón tay cô Tống Hứa Nghiễn nắm chặt trong lòng bàn tay, sức lực đó khiến cho cô cảm giác như thứ đang nắm ngón tay mà là một nắm đũa.
Tống Hứa Nghiễn vội vàng buông , Triệu Sứ đặt tay lên, đặt lòng bàn tay mà đổi thành nắm lấy ngón tay cái của .
Tống Hứa Nghiễn cảm nhận bàn tay cô thon thả mềm mại, nhỏ đến nỗi cả bàn tay vặn thể nắm lấy ngón tay cái của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-198-a.html.]
Anh còn đang ngẩn thì chợt thấy Triệu Sứ nhắc nhở: "Anh bước nhỏ một chút, nhẹ một chút, đừng giẫm lên chân em."
Đến khi chính thức bắt đầu nhảy, Triệu Sứ kinh ngạc nhận kỹ thuật nhảy của Tống Hứa Nghiễn tiến bộ hơn nhiều so với buổi hội mừng năm mới ở trường lúc , những giẫm lên chân cô mà các bước nhảy cơ bản sai sót, cũng theo kịp nhịp điệu.
Triệu Sứ kinh ngạc: "Anh từng học nhảy ?”
Tống Hứa Nghiễn giả vờ bình tĩnh về phía : "Ừ, học một chút."
"Nhảy khá đấy, đợi đến buổi hội mừng năm mới chắc chắn sẽ nhiều cô gái đến mời nhảy."
Tống Hứa Nghiễn mấp máy môi, cuối cùng gì.
Khi nhảy, Triệu Sứ thể cảm nhận những ánh mắt khác thường đổ dồn , cô cần nghĩ cũng , những đó chắc chắn đang phổ biến "Chiến tích vẻ vang" của cô, đó sẽ cô đeo bám Tống Hứa Nghiễn buông, trong một dịp quan trọng như thế mà là ai, hành động tùy tiện.
Nhảy xong, Triệu Sứ định trực tiếp về chỗ thì Tống Hứa Nghiễn kéo tay .
Triệu Sứ đầu : "Sao thế?"
Ánh đèn trong phòng tiệc chiếu lên khuôn mặt Tống Hứa Nghiễn, bóng mi che khuất đôi mắt, trông vẻ u ám khó đoán.
"Triệu Sứ." Anh mở lời: "Cảm ơn em vì đồng ý nhảy cùng , bữa tiệc sinh nhật hôm nay vui."