Tình hình quá kinh hoàng, bộ sự chú ý của cô đều đổ dồn đôi môi đang áp sát , nhớ nổi chiếc bánh que đó .
Cô rụt rè sang Tống Hứa Nghiễn bên cạnh, thấy cũng đang , ánh mắt tối sầm, khóe miệng nở một nụ , vẻ mặt như đang : Thế nào? Bây giờ em còn thấy chơi nữa ?
Triệu Sứ lập tức lạnh sống lưng, vội vàng mặt .
"Bánh que ... ăn mất ." Triệu Sứ lắp bắp .
Cô chắc ăn nó nhưng trả lời như hẳn là vấn đề gì.
Quả nhiên khi cô xong, Bạch Tri Ý liền trêu chọc: "Tiểu Sứ, đừng là sợ bánh que quá dài sẽ mất mặt cho nên 'hủy thi diệt tích' chứ?"
Triệu Sứ mím chặt môi, nở một nụ còn khó coi hơn cả với cô .
Những khác thấy thì cũng tỏ vẻ: Ừ! Chắc chắn , chắc chắn là như Bạch Tri Ý !
Vì cũng hỏi cô về thanh bánh que nữa, tự động xếp hai bọn họ đội thành tích kém nhất.
Ván thi thứ ba bắt đầu, Hạ Diêu chia bài đến lượt Triệu Sứ, Triệu Sứ đưa tay , cô Hạ Diêu: “ chơi nữa, ván trọng tài."
Cô dứt lời liền thấy một câu: "Nếu Tiểu Sứ chơi thì thừa một , thể loại ."
Triệu Sứ đầu , chỉ thấy Lục Cảnh Dương ánh mắt âm trầm , biểu cảm vô cùng lạnh lùng.
Hạ Diêu cầm chặt những lá bài tay, suy nghĩ một lúc : "Được thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-163-a.html.]
Anh rút hai lá bài cùng , đang định xáo bài thì đột nhiên thấy Tống Hứa Nghiễn chậm rãi : "Thêm nữa, cũng chơi."
Triệu Sứ thấy giọng liền sợ hãi, cô còn kịp suy nghĩ kỹ ý nghĩa của câu đó thì Hạ Thanh Thanh ở đối diện : "Vậy thì cũng chơi nữa."
"Các đều chơi nữa thì mấy chúng cũng chẳng gì vui!" Bạch Tri Ý dậy vẫy tay: "Thôi thì hôm nay đến đây thôi, ăn đêm đây."
" cũng ! Đói c.h.ế.t ." Đường Mai , vội vàng đuổi theo.
Trò chơi cứ thế mà kết thúc, rời khỏi chỗ , lục tục tản .
Triệu Sứ dám đối mặt với Tống Hứa Nghiễn, liền ôm chặt lấy cánh tay Hạ Đường cùng cô trở về phòng.
Nhìn bóng lưng chạy trối c.h.ế.t của cô, Tống Hứa Nghiễn đưa tay sờ lên khóe môi , nơi đó vẫn còn lưu mùi vị đôi môi của Triệu Sứ, ngọt.
Anh nhớ , khi trò chơi bắt đầu, hình như cô ăn một bát hạt lựu nhỏ.
Sau khi trở về phòng, Triệu Sứ ép lướt điện thoại hoặc xem tivi, bởi vì một khi rảnh rỗi, cô sẽ tự động nhớ cảnh tượng .
Giờ phút đầu óc Triệu Sứ vô cùng hỗn loạn, nội dung tiểu thuyết mới tối qua cũng phân tách thành vô mảnh vỡ, lộn xộn nhét các khe hở của tế bào não. Cô mơ hồ nhớ nổi tiểu thuyết mô tả như thế nào về trò chơi tối hôm nay.
Triệu Sứ bực bội gãi gãi đầu, đột nhiên thấy Hạ Đường mặc đồ bơi bước từ phòng tắm.
"Chị ơi, chị tắm suối nước nóng ?"
Hạ Đường đang gương buộc tóc, “Ừ” một tiếng.
"Vậy chị đợi em một chút, em cũng ."