Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Nữ Phụ Chăm Chỉ Diễn Kịch - Chương 157: A

Cập nhật lúc: 2025-07-05 09:25:36
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai mắt cô mở to, đôi đồng tử đen láy tỏa sáng trong ánh đèn mờ, đôi môi đỏ mọng mấp máy,  giọng trong trẻo ngọt ngào như phím đàn piano, mỗi nốt nhạc rơi xuống đều chạm trái tim

Cuối cùng Phương Bách Xuyên cũng cô chọc : "Triệu Sứ, lớn lắm ? Còn gọi là thanh niên?"

Triệu Sứ buông ngón tay đang ấn khóe miệng , khoa trương gật đầu: "Tư tưởng của trưởng thành, chừng còn lớn hơn cả chục tuổi!"

Năm Triệu Sứ qua đời ở thế giới thực cô chỉ mới mười tám tuổi nhưng tính đến nay cô ở trạm gian lâu , lớn hơn cả chục tuổi cũng quá đáng.

Triệu Sứ khuyên Phương Bách Xuyên đến khô cả họng, khi khỏi phòng , cô thẳng đến nhà hàng ở tầng hai.

Vừa nãy lúc cô lấy sô cô la nóng cho Bạch Tri Ý, bên trong còn nhân viên phục vụ đang việc nhưng lúc qua, họ tan .

Triệu Sứ còn cách nào khác, đành đến tủ đồ uống lấy đại một chai nước ngọt.

Cô vặn nắp uống một ngụm, lúc , mặt đột nhiên xuất hiện một .

Cô sợ đến hồn bay phách lạc, mãi một lúc mới bình tĩnh , nhận mặt là Tống Hứa Nghiễn.

Cô đ.ấ.m một phát n.g.ự.c : "Tống Hứa Nghiễn, là ma ? Đi đường tiếng động gì cả!"

Lực đạo mạnh, đ.ấ.m Tống Hứa Nghiễn giống đánh, mà ngược giống như đang nũng. Khi nắm đ.ấ.m của cô một nữa rơi n.g.ự.c , Tống Hứa Nghiễn giơ tay nắm lấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-157-a.html.]

Triệu Sứ giãy giụa mấy cũng thoát , liền há miệng cắn.

Triệu Sứ cắn mạnh mu bàn tay , thấy Tống Hứa Nghiễn vẫn hề động đậy. Cô ngẩng đầu lên, phát hiện lúc đang bằng một ánh mắt mơ màng, vẻ tỉnh táo lắm.

Cô đột nhiên nhớ tối nay uống nhiều rượu, lúc lẽ vẫn tỉnh. 

Triệu Sứ thấy mắt Tống Hứa Nghiễn mơ màng, dường như tiêu cự, cô sợ say rượu mà phát điên.

"Anh uống gì? Em lấy cho . Trong phòng em mật ong, em pha cho một cốc nước mật ong để giải rượu nhé?” Triệu Sứ lo lắng hỏi .

Sau khi nhân viên tan , hầu hết đèn trong nhà hàng đều tắt, chỉ còn khu vực gọi món là ánh đèn.

Mặc dù nhưng gian xung quanh nơi cô đang vẫn tối, cộng thêm Tống Hứa Nghiễn cao hơn cô nhiều, ngược sáng, Triệu Sứ thể rõ biểu cảm mặt .

Tống Hứa Nghiễn vẫn im lặng, Triệu Sứ nhất thời đoán tâm tư của . Cô thầm nghĩ, sẽ say rượu đến phát điên chứ?

Cũng may là Tống Hứa Nghiễn vẫn còn chút ý thức, ít nhất lời lộn xộn, thể một câu mạch lạc.

"Tại trả lời câu hỏi đó?"

Không vì say rượu mà lúc giọng khàn.

Triệu Sứ thấy hỏi một câu đầu đuôi, nghiêng đầu nghĩ một lúc, cuối cùng mới hiểu đang hỏi cái gì.

Loading...