"Đây là vấn đề ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của chúng ?" Phương Bách Xuyên vốn định chuyện tử tế với Triệu Sứ, nhưng khi thấy gương mặt cô đều đỏ ửng lên vì lạnh, mềm lòng, thầm nghĩ đợi về khách sạn sẽ chuyện với cô .
Sau khi gặp Triệu Sứ, Phương Bách Xuyên gọi điện cho những khác, rằng tìm thấy cô , bảo họ về khách sạn đợi.
Phương Bách Xuyên cùng hai họ lên núi, trong lúc đó thấy Lục Cảnh Dương vẫn luôn cõng Triệu Sứ, sợ quá mệt nên đề nghị đổi cõng.
Lục Cảnh Dương định từ chối, ngờ Triệu Sứ trực tiếp nhảy xuống khỏi lưng .
Triệu Sứ chút khách sáo lên lưng Phương Bách Xuyên, còn yêu cầu nhanh hơn một chút.
Phương Bách Xuyên than thở cô coi như lừa để sai khiến, tăng tốc bước chân lên núi.
Tống Hứa Nghiễn nhận điện thoại của Phương Bách Xuyên, gần một tiếng mới thấy ba họ xuất hiện bậc đá khách sạn.
Triệu Sứ Phương Bách Xuyên cõng lưng, đôi chân thon thả đung đưa, cánh tay ôm lấy cổ , đang thì thầm cái gì, mặt gần như vùi hõm vai đối phương.
Triệu Sứ Phương Bách Xuyên cõng, suốt dọc đường chỉ lải nhải một tràng đạo lý, đến nỗi tai mọc kén luôn.
Cuối cùng Triệu Sứ phiền quá chịu nổi, cố ý dùng cánh tay siết cổ , giả vờ cắn má .
Chỉ là cô há miệng tiến gần thì giữa môi cô và mặt Phương Bách Xuyên một bàn tay chặn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-142-a.html.]
Cô đầu liền thấy Lục Cảnh Dương nhíu chặt mày, vẻ mặt ai oán: "Không ."
Triệu Sứ miễn cưỡng : "Được ."
Phương Bách Xuyên tiếp tục đạo lý, Triệu Sứ chỉ còn cách cúi đầu giả chết.
Cuối cùng Phương Bách Xuyên cũng cõng cô về đến khách sạn, Triệu Sứ vui vẻ nhảy xuống khỏi lưng , đó chạy đến sảnh để gặp những khác, tiện thể lời xin .
Triệu Sứ xin từng một, đến lượt Tống Hứa Nghiễn, cô chằm chằm với vẻ mặt u ám, giọng điệu như chất vấn như chế giễu: "Triệu Sứ, chân cô gãy , còn cần cõng?"
Triệu Sứ thầm nghĩ ‘Lại cõng, quan tâm gì!’ nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn giải thích: "Sức khỏe em , . Lần em nhất định sẽ bằng xe buýt, phiền nữa."
"Vậy quần áo của cô thì ?" Tống Hứa Nghiễn tiếp tục hỏi.
"Quần áo gì cơ?" Triệu Sứ hiểu.
"Cô quần áo mặc ? Tại mặc quần áo của khác?" Tống Hứa Nghiễn trực tiếp tay, lột quần áo Triệu Sứ xuống, ném cho Lục Cảnh Dương ở đằng .
Không là do cách do thị lực vấn đề, Tống Hứa Nghiễn ném trúng Lục Cảnh Dương, ngược quần áo ném xuống đất.
Triệu Sứ định cúi xuống nhặt thì Tống Hứa Nghiễm túm lấy cánh tay kéo , thái độ cứng rắn: "Trả lời câu hỏi của ."
Triệu Sứ sửng sốt, : "Trên núi lạnh, Cảnh Dương sợ em bệnh nên mới cho em mượn mặc."