Lục Cảnh Dương tiếp tục tranh cãi nữa, chỉ đặt một tay gấu áo len, động tác kéo lên.
Triệu Sứ dọa một , cô theo phản xạ điều kiện mà giữ c.h.ặ.t t.a.y , lắp bắp : "Anh, gì? Em bảo cởi áo !"
"Em tin mà?"
Lục Cảnh Dương phản đòn, nắm lấy tay Triệu Sứ, nhét bên trong gấu áo .
Động tác của quá nhanh, Triệu Sứ căn bản kịp phản ứng. Đợi đến khi cô hồn thì tay ấn bụng . Tuy nhiên cũng trực tiếp áp da thịt, bên trong còn mặc một chiếc áo phông dài tay, lúc áo mồ hôi thấm ướt. Qua lớp vải, Triệu Sứ còn cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng của đối phương cùng với đường nét cơ bụng cứng rắn.
Lúc đó trong đầu Triệu Sứ chỉ bốn chữ——[Cũng đấy chứ!]
Cảm thán xong mới nhớ đối phương thể thấy tiếng lòng , vội rụt tay về.
Cô chút ngượng ngùng : "Em khen đấy, ý gì khác, đừng hiểu lầm..."
Lục Cảnh Dương cô giả vờ bình tĩnh đó mặc dù vành tai đều ửng hồng. Khóe môi nhếch lên, : "Cảm ơn lời khen của em, thích."
Anh xong, mặt Triệu Sứ lập tức đỏ bừng.
May là thái độ của thoải mái, giọng điệu cũng nghiêm túc, Triệu Sứ lúng túng quá lâu.
Vì xe buýt ngừng hoạt động, Triệu Sứ chỉ thể theo Lục Cảnh Dương lên núi. Đi một lúc, Lục Cảnh Dương thấy tiếng thở của Triệu Sứ ngày càng nặng nề.
"Anh cõng em nhé, Tiểu Sứ." Lục Cảnh Dương xổm mặt cô, kéo một tay cô vòng qua vai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-141-a.html.]
"Không cần , em vẫn ." Triệu Sứ cố sức .
"Đừng cố nữa, cõng em sẽ nhanh hơn em tự , lên ."
Triệu Sứ sợ sẽ trở thành gánh nặng, thấy cũng lý, đành để cõng .
Lục Cảnh Dương cõng cô một đoạn, Triệu Sứ đột nhiên hỏi: "Em nặng lắm ?"
Lục Cảnh Dương thẳng thắn : "Còn nặng bằng cái ba lô của em."
"Anh quá đấy." Triệu Sứ vạch trần lời nịnh nọt của : "Vali của em nhân viên khách sạn mang lên từ sớm , trong cái ba lô thực gì cả, chỉ một ít đồ ăn vặt mà thôi."
Lục Cảnh Dương nghiêng mặt cô, gì nữa.
Gió lạnh thổi từng cơn, cả đường ai gì.
Anh vẫn luôn cảm thấy Triệu Sứ quá nhẹ, cô giống như một chiếc lông vũ, thể nắm bắt. Anh hy vọng cô thể nặng hơn một chút, nặng hơn nữa, nhất là đè đến mức thở nổi, như mới thể yên tâm.
Nửa đường, bọn họ gặp Phương Bách Xuyên.
Hóa cả nhóm bọn họ đều đến khách sạn, thế nhưng đợi lâu vẫn thấy Triệu Sứ , gọi điện thoại thì tắt máy, sợ cô xảy chuyện nên cùng tìm cô.
Lúc Phương Bách Xuyên thấy Triệu Sứ, xác nhận cô an , trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.
"Tiểu Sứ, ? Việc đơn giản như xuống núi xe buýt mà cũng thể xảy chuyện ngoài ý ?"
Triệu Sứ hổ: "Xin , ảnh hưởng đến nghỉ ngơi ."