Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Triệu Sứ nhiều lý thuyết dùng để phân biệt phương hướng ngoài trời, ví dụ như xem bóng cây, xem Bắc Đẩu hoặc Nam Thập Tự, xem vân gỗ gốc cây hoặc mức độ rậm rạp của cành lá. lúc cô phát hiện rằng, những lý thuyết lúc nào cũng thể áp dụng thực tế.
Ví dụ như thời điểm cô đang ở, cả mặt trời lẫn các vì , xung quanh cây nào chặt hoặc sét đánh mà để lộ gốc cây, thêm đó là mùa đông giá lạnh, cả ngọn núi trọc lóc, chỉ cành mà lá, căn bản sự khác biệt giữa rậm rạp và thưa thớt.
Triệu Sứ lạnh đến mức dậm chân liên tục, cuối cùng quyết định lên núi nữa, tiên đến chân núi tìm một cửa hàng tạp hóa nào đó để sưởi ấm, đó xem thử thể mượn điện thoại của ai đó .
Triệu Sứ phân biệt phương hướng nhưng vẫn thể cảm nhận hướng lên và xuống. Chỉ là địa hình của ngọn núi đơn giản như cô nghĩ. Cô xuống một đoạn đường, mà bắt đầu leo lên. Đi mấy đoạn đường đều như khiến cô cũng dám chắc rằng đang xuống .
Lúc Lục Cảnh Dương tìm thấy Triệu Sứ, cô đang xổm một cái cây khá to, co ro , trông đáng thương bất lực, giống như một chú mèo con chú chó con bỏ rơi.
Anh nhớ một đêm hè mưa như trút nước, khi tìm thấy cô ở bên ngoài, cô cũng co ro như mái hiên của một cửa hàng đóng cửa.
Triệu Sứ đang xổm mặt đất suy nghĩ xem nên thỏa hiệp với hệ thống là tiếp tục về phía thì đột nhiên mắt tối sầm . Một chiếc áo từ đầu trùm xuống, bao trùm cô.
Trong đầu Triệu Sứ chợt hiện lên những vụ án về việc phụ nữ lạc bắt cóc ở vùng núi hoang vu.
May mắn , cô kịp hoảng sợ quá lâu thì chiếc áo trượt xuống, Ngay thời điểm "Tầm phục hồi", cô ngẩng đầu lên "Đột kích" .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-140-a.html.]
Khi thấy khuôn mặt quen thuộc đó, Triệu Sứ đầu tiên là sửng sốt, đó kích động nắm lấy cánh tay : "Lục Cảnh Dương! Sao em ở đây !"
Lục Cảnh Dương im lặng đỡ cô dậy, đồng thời giúp cô mặc áo .
Thấy chỉ mặc một chiếc áo len, còn chiếc áo khoác ngoài hiện đang ở cô, Triệu Sứ đẩy tay , cởi áo: "Em cần, em lạnh, mặc ."
Vừa dứt lời, đột nhiên một bàn tay áp lên mặt cô.
Bàn tay đó nhẹ nhàng vuốt ve má cô, chạm mũi cô: "Mặt lạnh như , thể lạnh . Em mặc áo , đừng để đến lúc đó bệnh , còn đưa em xuống núi khám bệnh."
" mà..." Triệu Sứ nhỏ giọng phản bác: "Nếu bệnh, chẳng cũng cần đưa xuống núi ?"
"Anh lạnh, thậm chí còn nóng, nóng đến mức đổ mồ hôi ." Lục Cảnh Dương .
Triệu Sứ trừng mắt , : "Không tin."
Trong cái thời tiết quỷ quái mà đến điện thoại còn chịu nổi , chỉ mặc một chiếc áo len mà thể nóng đến đổ mồ hôi ?