"Trên em một mã vạch thể nhận dạng danh tính." Cánh tay Lục Cảnh Dương đặt lên bả vai của Triệu Sứ, đầu ngón tay ấm áp chạm làn da ở đó.
Triệu Sứ cứng đờ đó, lâu , cô mới tìm giọng của : “Tối hôm đó trong lúc say em cho ?”
"Tối hôm đó em đúng là nhiều, nhưng những chuyện ."
"Vậy là… do em vô tình suy nghĩ trong lòng, thấy ?"
"Cũng hẳn."
Triệu Sứ còn đang hỏi tiếp thì Lục Cảnh Dương : "Bây giờ muộn , là em đến chỗ , sẽ giải thích chuyện từ đầu đến cuối cho em."
"Đến chỗ ?"
"Ừm, em còn nhiệm vụ ? Thời gian cứ ở chỗ ."
Nghe thản nhiên về nhiệm vụ của , Triệu Sứ thầm nghĩ, nhiệm vụ còn thể nữa ? Chắc hẳn bây giờ cô nên trực tiếp thu dọn đồ đạc, cút khỏi thế giới thôi.
"Em yên tâm, nhiệm vụ vẫn thể tiếp tục, sẽ ảnh hưởng đến em."
"... Được ." Tuy Triệu Sứ ghét việc suy nghĩ trong lòng của thể khác thấy bất cứ lúc nào nhưng bây giờ cô chỉ thể chấp nhận sự thật .
Triệu Sứ mang tâm trạng phức tạp theo Lục Cảnh Dương về.
Đến căn hộ, Lục Cảnh Dương hỏi Triệu Sứ uống nước , Triệu Sứ lắc đầu. Anh hỏi cô quần áo , Triệu Sứ lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-135-a.html.]
Lục Cảnh Dương chút bất lực cô: "Được , những gì em , đều thể cho em." Anh đưa một tay về phía Triệu Sứ, nghiêm túc : Chúng quen nhé, mã của là 9903207778334."
Triệu Sứ ngây , một lúc mới hỏi : "Ý là gì?"
"Anh cũng giống em." Lục Cảnh Dương bình tĩnh : "Cũng là một thành viên của trạm gian."
Trong phòng yên tĩnh, Triệu Sứ thậm chí còn thể thấy tiếng tim đập thình thịch, cảm nhận m.á.u trong cơ thể bắt đầu chảy.
"Anh là đồng nghiệp của em?!" Triệu Sứ cố gắng đè nén cảm giác phấn khích trong lòng .
"Phải."
Nghe Lục Cảnh Dương trả lời như , Triệu Sứ nắm lấy tay , xúc động đến mức nước mắt lưng tròng: "Không ngờ gặp đồng nghiệp ở đây! Em đây là giẫm cái vận may gì thế! Còn tưởng rằng nhiệm vụ lật xe chứ!"
Lục Cảnh Dương cụp mắt Triệu Sứ đang nắm lấy tay . Cánh tay cô trắng ngần, mềm mại giống như xương, dùng sức nắm chặt, nhiệt độ trong lòng bàn tay dần nóng lên.
"Đồng nghiệp, ở đây? Anh cũng đến để thành nhiệm vụ ? Nhiệm vụ của là gì? Em thể giúp gì cho ?"
Triệu Sứ dường như một trăm lẻ tám lời hỏi.
Lục Cảnh Dương nghiêm túc cô xong, đôi môi khẽ mấp máy: "Anh ."
"Hả? Không cái gì?"
"Anh đến để thành nhiệm vụ, phạt đến đây."
Toàn Triệu Sứ đột nhiên cứng đờ, ngay đó lập tức buông tay , lùi về một bước lớn, cảnh giác : "Anh phạm gì ở trạm gian ?"