Nữ phụ ác độc bị các nam chính nghe được tiếng lòng - Chương 605
Cập nhật lúc: 2024-09-19 18:20:10
Lượt xem: 11
Liễu Thịnh này, vừa lên tới liền đưa chìa khóa quản gia, như thế này còn ai có thể sống được nha?
Chìa khóa quản gia bọn họ cũng không phải không thể đưa, nhưng vấn đề là, số tài sản ít ỏi của bọn họ, chẳng là gì so với đại nghiệp khổng lồ của nhà Liễu Thịnh.
Nam Cung Mộ Vân tuy rằng là Vương gia, nhưng trước kia cũng không được sủng ái, hắn lại không phải cái loại lợi dụng quyền lực để trục lợi, gia sản cũng coi như chấp nhận được, nhưng cùng loại phú hộ như Liễu Thịnh so sánh, thật sự chẳng khác nào con muỗi so với con bò nha.
May mà Diệp Khanh Oản cũng không có thực sự muốn, vượt qua cơn nghiện, đem chìa khóa thả lại trong tay hắn: “Ta không muốn quản gia, ta chỉ muốn xinh đẹp như hoa.”
Liễu Thịnh cười cười, sủng nịch nói: “Hảo, Diệp tiểu thư nhà ta chỉ cần phụ trách xinh đẹp thì tốt rồi.”
Sau nhiều ngày, Thái phó rốt cuộc lại kêu nàng, Diệp tiểu thư nhà ta, Diệp Khanh Oản cao hứng đến muốn ôm hắn.
Nhưng liếc mắt qua, thấy ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía hai người bọn họ, lại cứng rắn thu hồi tay, xấu hổ nói: “Nếu đã ăn no, chúng ta về nhà đi.”
“Ta đưa ngươi về.” Liễu Thịnh cùng Nam Cung Mộ Vân trăm miệng một lời.
Ninh Thiếu Khanh mừng rỡ xem bọn họ đấu, vẫn là tiểu gia lợi hại, vừa đến liền ở trong nhà nàng.
Bọn họ còn vì đưa nàng về nhà đánh đến vỡ đầu chảy máu, tiểu gia đã tọa trấn tướng phủ.
Ngay lúc Liễu Thịnh cùng Nam Cung Mộ Vân bốn mắt nhìn nhau, không ai nhường ai, Hạ Tuyết Kiến từ từ nói: “Các ngươi không có ai suy xét một chút, đưa ta về nhà sao?”
Hai người đều sửng sốt, ngay sau đó yên lặng nhìn về phía Hạ Tuyết Kiến.
Hạ Tuyết Kiến tựa hồ như đã đoán trước được, thực tùy tiện nói: “Không tiễn thì thôi, kia Diệp Khanh Oản, ta đưa ngươi đi, chúng ta tiện đường.”
Nói xong, lôi kéo Diệp Khanh Oản, nghênh ngang ra khỏi tửu lầu.
Dư lại Liễu Thịnh cùng Nam Cung Mộ Vân hai mặt nhìn nhau, cho nên bọn họ tranh tới tranh đi, thua Hạ Tuyết Kiến?
Chờ bọn họ đi ra ngoài, xe ngựa của Hạ Vũ đã sớm chờ ở giao lộ.
“Tuyết Kiến muội muội.” Hạ Vũ xuống xe ngựa đỡ nàng.
Hạ Tuyết Kiến cũng không xấu hổ, trực tiếp nắm lấy tay hắn đi lên xe, sau đó xoay người hướng Diệp Khanh Oản duỗi tay: “Đi lên đi.”
Diệp Khanh Oản nghĩ nghĩ, rồi đưa tay ra.
Ba người mới vừa ngồi vào, Ninh Thiếu Khanh liền chen đi lên, giữa ánh mắt nghi hoặc của mọi người, đặt m.ô.n.g ngồi vào bên cạnh Diệp Khanh Oản: “Ta cũng ở tướng phủ.”
Lý do chân thật đến mức làm người không có cách nào phản bác.
“Đi thôi.” Hạ Tuyết Kiến lười để ý tới hắn, chỉ muốn xa phu đánh xe rời đi.
Sau đó lại có một người khác bước vào, là Liễu Thịnh, đẩy Hạ Tuyết Kiến ra, ngồi vào bên kia của Diệp Khanh Oản, nắm tay nàng, cười nói: “Cưỡi ngựa một ngày, mệt mỏi, muốn ngồi xe ngựa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-ac-doc-bi-cac-nam-chinh-nghe-duoc-tieng-long/chuong-605.html.]
Ninh Thiếu Khanh:......
Hạ Tuyết Kiến:......
Diệp Khanh Oản:......
Thái phó, chúng ta nói dối có thể có tâm chút không?
Một đường này, ngươi đều đi bộ.
Không đợi những người khác nghi ngờ, Nam Cung Mộ Vân cũng chen vào.
Vốn dĩ xe ngựa không lớn, sáu người chen chúc, hít thở cũng thấy khó khăn.
Hạ Tuyết Kiến chau mày: “Nếu không ta cùng Hạ Vũ ca ca đi xuống, nhường chỗ cho các ngươi?”
“Không cần.” Liễu Thịnh nói, trực tiếp ôm lấy Diệp Khanh Oản, ngồi lên đùi hắn, mạnh mẽ nhường một chỗ cho Nam Cung Mộ Vân.
Nhưng động thái này càng khiến bầu không khí trở nên xấu hổ hơn...
Cứu mạng, đây là kẻ ngốc sao?
Ninh Thiếu Khanh không có phản đối, ngược lại nhân cơ hội chen qua: “Thái phó, ta cũng muốn ôm.”
Đánh không lại liền gia nhập.
Mọi người:...
Nguyên tưởng rằng Liễu Thịnh sẽ một cước đá hắn đi xuống, kết quả không nghĩ tới, hắn cư nhiên thật sự duỗi tay ôm Ninh Thiếu Khanh, tuy rằng không có ôm ngồi ở trên đùi, nhưng hai người gắt gao dựa gần, cũng......
Không cách nào hình dung.
Mọi người lập tức hóa đá.
Cũng không rõ hắn đang cướp Diệp Khanh Oản, hay là Liễu Thịnh.
Nam Cung Mộ Vân chau mày, Liễu Thịnh này thực sự..., thật đúng là...... có thể.
Được rồi, nếu Liễu Thịnh có khả năng như vậy, hắn cũng nhận.
Vì thế sáu người, ngồi trên một chiếc xe ngựa nhỏ, chậm rì rì hướng về phía tướng phủ.
Có cảm giác như con ngựa sắp mệt chớt.
Yếu đuối, đáng thương, bất lực.