Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 93
Cập nhật lúc: 2025-08-11 00:22:36
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Phụ yên tâm, đây từng ai thấy những thứ của nhị tỷ tỷ. Người đừng tức giận ? Nhị tỷ tỷ bây giờ còn quan hệ gì với tiểu công gia nữa .”
Thấy nàng đến giờ vẫn còn đỡ cho Ấn Uyển, Ngụy thị đau lòng đến mức đôi mắt đẫm lệ.
Rõ ràng Ngu nhi cũng yêu mến Lưu Dần đó, nhưng nàng vì nhị tỷ tỷ mà hết sức giấu giếm, che đậy, bao giờ với ai về nỗi buồn của .
Những điều Uyển nhi đều thấy ?! Nàng thể dung thứ cho Ngu nhi đến thế ?
Lúc , Ấn Uyển đột nhiên lạnh.
Nàng thẳng Ấn Ngu, hạ giọng : “Tam cô nương miệng là che giấu giúp , cớ treo những thứ thể thống gì ? Sao để chúng mục nát trong chiếc hòm gỗ mãi mãi thấy ánh mặt trời?”
“Ấn Uyển! Chính ngươi vẽ những thứ vô liêm sỉ , nay còn oán trách tam của ngươi ? Thật là thể lý!”
Ngụy thị thấy gia đình đại chiến sắp bùng nổ, rõ thể khuyên can Bá gia, liền lập tức cho gọi Ấn Hành đến.
Nào ngờ, Ấn Hành rời phủ từ sáng sớm hôm nay.
Mà lúc Ấn Trường Trăn cho đến, nhốt Ấn Uyển , cho nàng gây chuyện nữa, cho đến ngày bái đường với Thẩm thế tử mới thả .
ngờ Ấn Uyển lạnh một tiếng, đáy mắt hề chút hoảng loạn.
Ngược , nàng bình tĩnh Ấn Trường Trăn, hỏi ngược .
“Bá gia lẽ nào vì chuyện , liền cho rằng mất thể diện của Bá phủ, mà trừng phạt ?”
Ấn Trường Trăn sắc mặt u ám: “Ngươi còn thấy chuyện là thỏa đáng ? Ngươi là một con gái nhà ! Tâm tư như , rõ như ban ngày, ngươi…”
“Con gái nhà ? Nếu chuyện đặt lên một nam tử, thì tính là mất mặt ?”
Ấn Trường Trăn hừ lạnh: “Đằng nào cũng là chuyện mất mặt, cũng chẳng phân biệt nam nữ nữa! Mà ngươi là con gái nuôi dưỡng mười mấy năm, thất vọng vì ngươi vứt bỏ sự giáo dưỡng bao năm của Bá phủ ! Ta…”
Không đợi xong, Ấn Uyển đột nhiên bất ngờ lên tiếng.
“Vậy theo ý , Bá gia lén lút cất giấu bức họa mỹ của Hộ Bộ Thị lang trong thư phòng, cũng là mất mặt Bá phủ ?”
Lời thốt , những khác đều kinh ngạc, Ấn Trường Trăn càng thêm tái mét mặt, cảm xúc kích động .
“Vì ?! Ngươi đang bậy bạ gì đó!”
Ấn Uyển bình tĩnh : “Ta bậy , tại chỗ đến thư phòng của xem là ngay.”
“Trước đây cứ nghĩ, ai cũng thất tình lục dục, phủ nhận khi còn niên thiếu, quả thực từng ngưỡng mộ tiểu công gia. đó cũng chỉ là chuyện quá khứ! Thử hỏi các chẳng lẽ ngưỡng mộ ?”
“Thư phòng của Bá gia cũng cất giấu chỉ một hai bức họa mỹ ? Năm đó phụ , tự nhiên noi theo . Cảm thấy xinh , ngưỡng mộ, vẽ xuống để điều huyễn tưởng của riêng cũng gì đáng trách.”
“Dựa mà Bá gia tự thì , đến lượt , trở thành biểu tượng của sự kiểm điểm, mất mặt Bá phủ?”
“Bá gia mới đích , chuyện bất kể là con gái con trai, đều là mất mặt.”
Lúc Ấn Trường Trăn nàng chặn họng đến mức mặt mày tái mét, nhất thời , đặc biệt là khi đối diện với đôi mắt đỏ hoe của Ngụy thị, hé miệng định giải thích tiếp với vẻ mặt tức giận đỏ bừng.
Tuy nhiên, Ngụy thị đột nhiên , nhanh chóng rời khỏi đó.
“Mẫu !” Ấn Ngu vội vàng đuổi theo, Ấn Trường Trăn cũng sốt ruột theo giải thích, nhưng Ngụy thị thẳng tiến đến thư phòng của , giữa lúc hai giằng co, nàng quả nhiên lật trong những bức tranh phong cảnh sơn thủy, giấu kín vài bức họa mỹ .
Nhất thời nàng sững sờ tại chỗ, khó tin về phía Ấn Trường Trăn.
Ai cũng , Vĩnh Định Bá và phu nhân là cặp vợ chồng nổi tiếng ân ái nhất Dũng Đô, thậm chí khi còn trẻ thề nguyện, yêu vợ trọn đời trọn kiếp, vĩnh viễn nạp .
Từng bao ngưỡng mộ đôi uyên ương đó, cũng chỉ là như thế mà thôi.
Ngụy thị tức giận chỉ vì bội ước với năm xưa, mà còn vì mười mấy bức họa lật đó, là Điệp nương, tri kỷ nàng từng thiết.
Năm đó Điệp nương gia đạo suy tàn, gia đình gả cho Hộ Bộ Thị lang .
Bao nhiêu năm qua, hai đều là vợ khác, sớm còn qua .
bức họa đầu tiên Ấn Trường Trăn vẽ cho nàng , ố vàng cũ kỹ.
Có thể thấy, phu quân của nàng, trong lòng sợ rằng Điệp nương từ lâu . Nghĩ thuở khi họ còn thành , nàng thường xuyên cùng Điệp nương du hồ đánh mã cầu, cùng Ấn Trường Trăn gặp mặt vài .
Chẳng lẽ là từ lúc đó lòng ?
Một khi ý nghĩ nảy sinh, Ngụy thị gần như vững, thể cứng đờ ngã xuống chiếc ghế lạnh lẽo.
Ấn Trường Trăn vội vàng giải thích: “Phu nhân, những bức họa chẳng qua là lúc rảnh rỗi vẽ chơi tiêu khiển thôi, nàng nên nghĩ nhiều. Hai vợ chồng bao năm, thể…”
“Tiêu khiển?” Ngụy thị mỉa mai.
“Sao vẽ khác, cứ nhất định vẽ Điệp nương để tiêu khiển? Hơn nữa mỗi bức đều giống ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-93.html.]
Ấn Trường Trăn sắc mặt biến đổi: “Vừa nãy nàng cũng Uyển nhi , ai cũng thất tình lục dục, chuyện quá khứ thì…”
“Nếu , nãy vì khó Uyển nhi? Ngay cả bản cũng cho rằng đó là chuyện vô liêm sỉ! Vì đặt lên thì đáng kể gì?”
“Ấn Trường Trăn, Uyển nhi tuy con ruột, nhưng cũng là do chúng nuôi dưỡng bấy nhiêu năm ! Chàng dựa mà nhằm nàng? Lại dựa mà đối đãi với như ?”
Ngụy thị xưa nay hiền thục, nhưng trong chuyện , thái độ vô cùng cứng rắn!
“Chàng và cũng chẳng còn gì để nữa! Chuyện nếu dám động đến Uyển nhi, cũng sẽ bỏ qua!”
Nói xong liền phất tay áo, hung hăng đẩy Ấn Trường Trăn , giận đùng đùng xé nát những bức họa ném ngoài cửa.
Ngay cả Ấn Ngu cũng ngờ, chuyện diễn biến thành như .
Thấy sắc mặt Ấn Trường Trăn đổi, nàng vội vàng hòa giải, cũng còn tâm trí quản chuyện ở Ngưng Sương viện nữa.
Cùng lúc đó, Ấn Uyển và Tần ma ma lục tung cả Ngưng Sương viện, vẫn thấy bóng dáng Thúc Nhi.
Cho đến khi Tuyết Tùng thừa lúc chú ý, tiến lên với vẻ mặt đầy áy náy .
“Nhị cô nương! Nô tỳ hề căn phòng khóa chứa những thứ của , nô tỳ chỉ nghi ngờ tam cô nương giấu , nên mới lén lút liên lạc với . Mong hãy tin nô tỳ!”
Nàng giải thích với vẻ mặt chân thành, nhưng Ấn Uyển vẫn lay chuyển, cũng truy cứu.
Lúc nàng đóng vai trò gì trong chuyện , còn quan trọng.
Tìm Thúc Nhi mới là điều quan trọng.
Tuy nhiên… Ấn Uyển bỗng nhiên nghĩ điều gì đó, nàng Tuyết Tùng, hiệu cho nàng đến gần hơn, thì thầm vài câu.
Nào ngờ, Thúc Nhi bắt cóc lúc cũng tỉnh , nàng thấy đang ở trong một căn phòng tối tăm.
Căn phòng trống rỗng, gì cả, chỉ một chiếc ghế, và một cuộn dây thừng.
Nàng trói chặt ghế, thể động đậy.
Thúc Nhi kinh hãi đảo mắt xung quanh, thể cũng ngừng giãy giụa.
nàng lực yếu, thể , chỉ đành bất lực trói.
Lúc , nỗi sợ hãi vô hình bao trùm tâm trí, cho đến khi tiếng bước chân vang lên ở cửa, tim nàng đập mạnh đến tận cuống họng, gần như nhảy ngoài.
Bước cửa chính là Ấn Hành.
Nhìn thấy khuôn mặt của đại công tử, biểu cảm của Thúc Nhi lập tức cứng đờ, vẻ mặt nghi hoặc .
Chỉ thấy Ấn Hành thẳng chiếc ghế đối diện, mặt biểu cảm chằm chằm Thúc Nhi, chậm rãi mở lời.
“Thúc Nhi, ngươi là Uyển nhi tin tưởng nhất, cũng là trung thành nhất với nàng, chắc chắn cũng thấy Uyển nhi ép buộc luẩn quẩn giữa hai công tử của Tể phủ, trở thành vật hy sinh.”
“Ngươi cũng , bất kể là Cao Kình Thẩm Độ, họ đều thật lòng cưới Uyển nhi. Miệng là yêu mến, nhưng chỉ coi nàng là quân cờ trong ván cờ, dù là ai, cũng thể đẩy Uyển nhi chốn vạn kiếp bất phục.”
“Ta bắt ngươi đến đây, thực sự là bất đắc dĩ, nhưng vì Uyển nhi, chỉ thể dùng hạ sách .”
Nói đến đây, tiến gần hơn một chút về phía Thúc Nhi, trong ánh mắt nghi hoặc kinh hãi của nàng, mục đích của .
“Ngươi , một cơ hội để nắm nhược điểm của Cao Kình, chỉ cần khống chế , sẽ cách đưa Uyển nhi thoát khỏi mối hôn sự của Tể phủ.”
“Đỉnh Tinh Lâu chắc chắn bí mật ai , họ mua ít các cô gái câm việc. Bên cạnh và Uyển nhi, chỉ ngươi mới thể giao tiếp với những cô gái câm đó.”
“Cho nên Thúc Nhi, ngươi hãy đến Đỉnh Tinh Lâu, lấy bí mật bên trong.”
Trước đây, Ấn Hành giao du rộng rãi, ít nhiều cũng từng Đỉnh Tinh Lâu báu vật.
Thậm chí còn dùng m.á.u kinh nguyệt của các cô gái câm để nấu thuốc bổ dương.
Và cũng , bên trong đó chắc chắn còn những chuyện càng thể cho ai , đây từng nghĩ chuyện đó liên quan đến , thể dấn chốn nước đục , càng tránh xa càng .
giờ đây Bá phủ đẩy lên bàn cờ tranh đoạt của hai công tử Tể phủ, hận vô cùng Cao Kình và Thẩm Độ khó Uyển nhi, nên rốt cuộc bên trong đó gì!
Có lẽ, nó sẽ trở thành con d.a.o trong tay .
Thúc Nhi thấy vẻ tàn nhẫn mặt Ấn Hành, lập tức lắc đầu, kinh hãi dùng ánh mắt cầu khẩn van xin.
Ấn Hành xong mấy câu đó, liền sai Tứ Thuận bưng đến đầy ắp món ngon.
“Trước khi đưa ngươi , hãy ăn một bữa no. Cứ năm ngày một , sẽ đến liên lạc với ngươi, ngươi chỉ cần những gì thấy, kể cho đó, khi thời cơ đến, sẽ tự khắc đến đón ngươi .”
“Ngươi nhớ, chuyện ngươi vì , mà là vì Uyển nhi. Nàng thường ngày đối đãi với ngươi tệ, thậm chí năm xưa vì cứu ngươi, cam nguyện giữa chốn đông chặn xe tù. Ân cứu mạng ngươi thoát khỏi hiểm nguy như , đây là lúc ngươi đền đáp nàng .”
“Chỉ cần tra thông tin hữu ích, sẽ thể giúp Uyển nhi thoát khỏi hai công tử Tể phủ, đưa nàng khỏi cái hố lửa đó!”