Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 92: Căn Phòng Bị Khóa
Cập nhật lúc: 2025-08-11 00:22:28
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày thường, Ấn Uyển mỗi tối đều để Thúc Nhi và Hằng nương về phòng ngủ, cần giống những nha cận khác, ở cửa canh đêm.
Đặc biệt hiện giờ trong phòng tổ mẫu, còn Tần ma ma canh giữ, càng khiến khác lo lắng.
Cho nên tin tức Thúc Nhi biến mất, mãi đến ngày hôm Ấn Uyển mới .
Vốn dĩ việc chải chuốt hàng ngày của Ấn Uyển đều do Thúc Nhi lo liệu, nhưng hôm nay Hằng nương tìm khắp Thiều Quang viện, thậm chí hỏi cặn kẽ tất cả hạ nhân trong viện, vẫn ai tung tích của Thúc Nhi.
Đến đây Hằng nương nhận điều , vội vàng đem chuyện với Ấn Uyển.
Thúc Nhi lớn như , thể biến mất là biến mất?
Cho dù là viện khác, phủ việc, đều sẽ báo với nàng.
Đây cũng là điều Ấn Uyển dặn dò với Thúc Nhi và Hằng nương, để đề phòng vạn nhất, bất cứ khi nào rời khỏi bên cạnh Ấn Uyển, bọn họ đều báo .
Hiện tại chỉ tin tức của Thúc Nhi, mà những khác trong phủ cũng ai từng thấy nàng, một lớn như , thể biến mất một cách dấu vết?
Chắc hẳn điều mờ ám phía !
Ấn Uyển nhất thời sốt ruột, mặc dù trong lòng liên tục tự nhủ bình tĩnh , ứng phó trầm , nhưng nàng vẫn thể kiềm chế nỗi bất an trong lòng.
Gần đây chuyện cứ liên tiếp xảy , nàng đắc tội chỉ là vài trong phủ.
Mà Thúc Nhi là cận nhất của , khó tránh khỏi sẽ trở thành điểm yếu khác lợi dụng.
Chính vì thế, nàng cũng sớm lên kế hoạch đợi tổ mẫu thể khá hơn một chút, thì sẽ an bài cho Thúc Nhi và Hằng nương.
Như , nàng cũng thể yên tâm.
Ai ngờ đúng lúc xảy chuyện ngoài ý .
“Hằng nương, ngươi bây giờ lập tức đến các viện khác của Bá phủ, công khai lẫn bí mật đều tìm dò hỏi tung tích của Thúc Nhi.”
Còn nàng thì khẩn cầu Tần ma ma cùng tìm kiếm ở các viện khác.
Không thể bỏ qua bất kỳ một góc nào.
Hiện giờ tổ mẫu đang giường bệnh, Tần ma ma ở một mức độ nào đó, cũng là biểu hiện uy nghi của tổ mẫu.
Có nàng bên cạnh, Ấn Uyển ít nhất cũng tiện hành sự hơn một chút.
Tuy nhiên mấy tìm kiếm, hạ nhân của vài viện bắt đầu than vãn, đặc biệt là trong viện của Ấn Ngu.
Khi Ấn Uyển đang tìm kiếm, Hằng nương nhận một mảnh giấy, đó với bọn họ rằng trong viện của Ấn Ngu một căn phòng quanh năm khóa, sự cho phép của nàng , ai .
Nói là bên trong đặt những vật quý giá nàng từng mang từ thôn quê về.
Ngay cả Tuyết Tùng, thị nữ cận , cũng từng .
Hằng nương đưa mảnh giấy đến mặt Ấn Uyển, thấy nét chữ đó, cùng với giọng điệu của lời nhắn, Ấn Uyển đoán , đây là Tuyết Tùng đến báo tin.
Còn căn phòng khóa ...
Nghĩ đến đây, Ấn Uyển sải bước lớn viện của Ấn Ngu.
Trạch viện vốn là nơi nàng ở mười mấy năm, thứ bên trong đều bố trí theo sở thích của nàng.
Thuở , khi nàng đón về phủ, viện liền trở thành chốn riêng của Ấn Ngu.
Bao lâu đặt chân , Ấn Uyển thấy bên trong đổi nghiêng trời lệch đất.
Ngoài mấy chữ "Ngưng Sương viện" vẫn như cũ, thứ bên trong đều trở nên xa lạ.
Chiếc xích đu ngày xưa phụ và trưởng vì nàng mà dựng, vườn mẫu đơn họ trồng, căn cầm thất mẫu nàng dày công tạo dựng, tất cả đều biến mất.
Thay đó là một dáng vẻ khác mà nàng từng đến.
Giống như những tình cảm khắc sâu trong ký ức, cũng còn như xưa.
Trong lúc hồi tưởng, Ấn Ngu với vẻ mặt yếu ớt bước đến, nàng yếu ớt hành lễ: “Nhị tỷ tỷ, với Hằng nương và những khác , Thúc Nhi ở trong viện của .”
Ấn Uyển thấy khuôn mặt yếu đuối của nàng , kìm mà liên tưởng đến khuôn mặt hung ác trong ký ức, chỉ lộ khi đối diện với nàng.
Từ đầu đến cuối, kẻ nàng c.h.ế.t nhất, chính là nàng .
Thúc Nhi cắt lưỡi, há chẳng cũng liên quan đến nàng ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-92-can-phong-bi-khoa.html.]
Nghĩ đến đây, nỗi lo lắng của Ấn Uyển dành cho Thúc Nhi đều hóa thành sự phẫn nộ, nàng một tay đẩy Ấn Ngu , thẳng tiến đến căn phòng khóa kín .
Ấn Ngu thấy , sắc mặt kinh hãi vội vàng chắn mặt Ấn Uyển!
Hiếm khi nàng dám phản kháng Ấn Uyển mặt .
“Nhị tỷ tỷ! Đây là viện của , tỷ tìm cũng thể bất tuân ý của như . Muội Thúc Nhi mất tích liên quan đến , trong viện càng bóng dáng nàng .”
“Trong căn phòng chứa đựng những vật quý giá của , Ngu nhi nhị tỷ tỷ , mong nhị tỷ tỷ đừng ép buộc Ngu nhi.”
Nàng từng lời chắc nịch, chút do dự quỳ xuống mặt Ấn Uyển, nhất quyết cho bất kỳ ai phòng.
Tần ma ma và Hằng nương khẽ cau mày, đều cảm thấy kỳ lạ.
“Tam cô nương Thúc Nhi trong viện của cô nương, tại căn phòng thể cho chúng xem? Chúng chỉ tìm , tìm đồ vật, Thúc Nhi dù cũng là nha của Bá phủ, là thị nữ cận của nhị cô nương, nay Bá phủ thoát khỏi nguy hiểm, thể xảy bất cứ chuyện gì nữa, việc chúng tìm cũng là lo lắng kẻ khác sẽ bất lợi cho Bá phủ.”
Tần ma ma định sai mở cửa phòng.
Ấn Ngu lập tức chắn ở cửa, lớn hơn nữa, thảm thiết quỳ mặt đất ôm chặt lấy hai chân Ấn Uyển.
“Quan phủ tìm cũng công văn, nhị tỷ tỷ xưa nay tin , nhưng cũng thể vô lễ như mà cưỡng ép . Nhị tỷ tỷ, xin thề với tỷ ở đây, nếu giấu Thúc Nhi, sẽ trời đánh sét đánh, c.h.ế.t tử tế! Muội…”
“Ngu nhi!”
Lời còn dứt, Ngụy thị đau lòng vô cùng chạy đến, đỡ Ấn Ngu dậy, vẻ mặt khó hiểu về phía Ấn Uyển.
Ấn Ngu lúc thấy mẫu đến, càng thêm tủi đau khổ, nàng nức nở ngừng, đến thở .
Ấn Trường Trăn mặt mày đen sầm, quát nạt Ấn Uyển: “Vô phép tắc!!”
Ấn Uyển , lúc dù nàng gì cũng sẽ là kẻ mắng.
Cho nên nàng lãng phí lời lẽ nữa! Chỉ cần tranh thủ một chút thời gian, tìm Thúc Nhi mới là quan trọng nhất!
Thế là nàng thèm Ấn Trường Trăn giáo huấn , một tay rút cây trâm cài tóc nhỏ nhất , còn kịp phản ứng, nàng tiến lên cắm trâm lỗ khóa.
Xoay vài vòng, chiếc khóa liền mở!
Ấn Trường Trăn ngờ đường đường là thiên kim tiểu thư, nàng còn dùng thủ đoạn đê tiện như ! Nhất thời tức giận gầm lên: “Hoang đường! Hoang đường đến cực điểm! Ấn Uyển, ngươi học thủ đoạn đê tiện từ ?!”
Ấn Uyển thẳng tắp chạy trong, theo là cũng vội vàng nhà, thứ bên trong đều lộ rõ mắt .
Trong căn phòng , bóng dáng Thúc Nhi, mà chỉ là tranh vẽ.
Những bức tranh , đều vẽ cùng một nam tử —— Lưu Dần.
Khi sách, khi du hồ, khi uống rượu, thậm chí khi thả diều, đủ tư thế, dáng vẻ đều .
Trên án thư, càng bày la liệt ít thư tín thơ ca bày tỏ sự ngưỡng mộ.
Ấn Uyển khựng , những bức tranh , nét bút , đều là của nàng.
Là khi nàng còn là hòn ngọc quý tay Bá phủ năm xưa, vì yêu mến Dần ca ca mà lén thơ, vẽ tranh.
Ba năm khi Quận chúa đưa , nàng giấu tất cả những thứ một chiếc hòm gỗ khóa kín, đặt ở nơi khuất nhất trong viện.
Thế mà vạn vạn ngờ, xuất hiện ở đây.
Khiến tình cảm ngưỡng mộ tiểu công gia của nàng năm xưa, trần trụi phơi bày mặt .
Ấn Trường Trăn , cảm thấy trời đất như sụp đổ.
Con gái khuê các, thể giấu trong lòng những suy nghĩ trần trụi, thể cho khác thấy như !
Phải rằng, nay nàng là vị hôn thê của Thẩm thế tử!
Những thứ , chẳng nghi ngờ gì nữa, chính là đang vả mặt Ấn Trường Trăn và Bá phủ.
Ấn Trường Trăn tức đến choáng váng, thể nhịn nữa, liền tát Ấn Uyển một cái.
Một tiếng “chát” vang lên, lòng bàn tay tê dại.
“Đồ liêm sỉ!” Hắn gầm lên giận dữ, còn Ấn Ngu “phịch” một tiếng quỳ xuống, nức nở kêu lên.
“Phụ , đừng trách nhị tỷ tỷ, những thứ , những thứ đều là chuyện quá khứ , là do nhị tỷ tỷ từ ba năm khi còn rời phủ, ý của là tiêu hủy chúng, nhưng nhị tỷ tỷ đau lòng, nên mới khóa chúng ở trong phòng , cho ai .”