Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 75: Không cần ngươi vẽ vời làm chi
Cập nhật lúc: 2025-08-10 07:48:34
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lòng Nguỵ Thị chút nỡ.
Mặc dù sự việc đến nước , bọn họ cũng thể , nhưng dù đó cũng là nữ nhi ở bên cạnh bấy lâu, nếu thật sự đến Thế tử phủ chịu khổ, nàng với tư cách là một , cuối cùng vẫn đành lòng.
Nghĩ mãi, đôi mắt nàng đỏ hoe.
Ấn Trường Trăn dường như thấu tâm tư của nàng, trầm giọng : "Chúng cho nàng ít hồi môn, cũng đủ !"
"Phần tình là do chính nàng , liên quan gì đến bất cứ ai!"
Đối với Ấn Uyển mà , những món hồi môn chẳng qua chỉ là những thứ lạnh lẽo mà thôi.
Không hề vương vấn bất kỳ chút tình nào.
So với những thứ Tổ mẫu ban tặng, thì chẳng đáng nhắc tới.
mà , dâng tận cửa, nàng hà tất giả khách khí với bọn họ!
Tuy nhiều, nhưng cũng đủ để chi dùng hằng ngày và dò la tin tức.
Ví dụ như chuyện của dì Canh, nàng dùng một ít "hồi môn" mới thể hỏi thăm .
Phía đối diện hiệu thuốc họ Hà ở phía Đông thành là một quán .
Ấn Uyển đội mũ che mặt, đang kiên nhẫn đợi trong quán .
Ước chừng qua một nén nhang, Hằng Nương mới trở về.
Nàng cũng mang tin tức đến: "Cô nương, dì Canh đó Ung Đô, mà là hai năm từ Bà Dương đến đây, bà v.ú tạp dịch trong hiệu thuốc, hằng ngày phụ trách phơi, rửa dược liệu.
Công việc là do một tiểu thư nhà quyền quý đưa cho chưởng quầy một khoản bạc, mới để bà chỗ dung ở đây. Hằng ngày bà ở trong căn nhà nhỏ phía hiệu thuốc, là con cái, một quả phụ."
Ấn Uyển đặt chén xuống, chiếc mũ che mặt gió thổi bay, là một đôi mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Tiểu thư nhà quyền quý, Ấn Ngu thì còn ai?
Nếu nhớ lầm, Thúc Nhi chính là vu oan trộm dược liệu ở hiệu thuốc , đó ngày đó Cao Khanh giải vây cho bọn họ, đưa bọn họ Tâm Hồ đàn.
Sau đó trùng hợp xuất hiện Ấn Hành, Trang Thị cùng Lưu Dần và nàng.
Hóa , là nàng sớm sắp đặt.
Từng giả bệnh lấy máu, đường biệt trang thì thuê sát thủ g.i.ế.c , cũng như xúi giục Lưu Dần hãm hại , các loại hành vi đều thành công, liền nghĩ cách lợi dụng Trang Thị con d.a.o g.i.ế.c .
Nàng c.h.ế.t đến ?
Ngày thường nếu Thúc Nhi và Hằng Nương ở trong trạch viện cẩn thận đề phòng, chừng một ngày nào đó thuốc độc trộn thức ăn, hạ sát .
Hằng Nương trầm mắt : "Ngày đó Tuyết Tùng dì Canh là vì ba năm , chừng sắp bốn năm , cứu Tam cô nương đến nhận , nên nàng mới mỗi tháng cho dì Canh một ít lợi lộc."
" chưởng quầy hiệu thuốc , dì Canh đó hai năm mới đến Ung Đô, thể ba năm cứu Tam cô nương ."
Có thể thấy rõ, trong chuyện nhất định dối.
lúc , dì Canh vặn từ hiệu thuốc bước , hai chân vội vàng về phía con hẻm nhỏ phía .
Ấn Uyển thấy , hiệu cho Hằng Nương, hai nhanh chóng theo.
Sau khi qua vài con hẻm, quanh co vòng vèo trở về cửa hiệu thuốc, chỉ thấy một tráng hán mặt đầy thịt ngang, một tay dắt một bé gái, giao các nàng cho dì Canh.
Dì Canh sợ ở đây lâu, khi giao xong liền vội vàng từ túi vải lấy bạc đưa cho tráng hán .
Ngay đó dắt hai bé gái, bước khỏi hẻm.
"Hằng Nương, ngươi hỏi thăm lai lịch của bé gái đó, lát nữa gặp ở quán ."
Nàng thì theo dì Canh, đến đại lộ. Một đường về phía Tây thành.
Chợ Ung Đô lớn, đợi mãi đến khi dì Canh biến mất một lối cửa phụ của một hoa viên, nàng mới đến cửa chính hoa viên.
Trên bức tường cao, treo một tấm biển tinh xảo và khí phách.
Đỉnh Tinh Lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-75-khong-can-nguoi-ve-voi-lam-chi.html.]
Từ bên ngoài rõ cảnh tượng bên trong, nhưng từ quy mô mà , bên trong phi phàm.
Ấn Uyển khỏi nhớ lời Cao Khanh ngày đó.
Hắn , mục đích Thẩm Độ cưới , chính là xem như một con tin, để trao đổi một báu vật ngọc bình trong Đỉnh Tinh Lâu với Cao Khanh, quà dâng tặng Thái hậu nương nương.
Đỉnh Tinh Lâu , liên quan đến Cao Khanh.
Ấn Uyển nán quanh đó quá lâu, mà đến một quầy bán trang sức nhỏ ở bên cạnh, khi chọn một cây trâm ngọc, nàng cố ý mà hỏi thăm bán hàng về Đỉnh Tinh Lâu.
Người bán hàng nhỏ thấy nàng ngay cả Đỉnh Tinh Lâu cũng , tưởng nàng là nơi khác đến.
"Cô nương lẽ , Đỉnh Tinh Lâu tên , gọi là Thục Viên, vốn là tư trạch hoa viên của Tam Vương Gia ngày . ba năm Tam Vương Gia bệnh mất, liền vài vị thế gia công tử mua , xây dựng thành Đỉnh Tinh Lâu ."
"Nghe bên trong một bước một cảnh, vô cùng mắt, đồng thời cũng là nơi phong nhã của các quan quý tộc, còn cảnh non xanh nước biếc lắng tiếng đàn, nhưng những điều đều quan trọng, điều quan trọng là, bên trong chuyên nhận những cô gái câm điếc, tàn tật trong dân gian việc, cung cấp cho các nàng đường mưu sinh."
"Có lẽ là vì Cao lang quân, đích tử của Tướng phủ đó, cũng đáng thương, năm xưa là một thiếu gia phong lưu nho nhã vì tai nạn mà tàn phế hai chân, cho nên mới thể đồng cảm với những câm điếc, tàn tật đó, nguyện ý cho họ một con đường mưu sinh. Thay những nơi khác, nào ai nguyện ý để những câm điếc tàn tật việc chứ.
Cao lang quân đó quả thật là một ! Không chỉ , còn thường xuyên vô thường bố thí cháo ở mấy nhà thu dung trong thành, để những đứa trẻ mồ côi, dân tị nạn nhà cửa c.h.ế.t đói. Thật đúng là tấm lòng bồ tát!"
Nghe những lời , Ấn Uyển khỏi nhớ đến hai bé gái mà dì Canh dắt theo, đường thấy các nàng mở miệng chuyện, chẳng lẽ các nàng cũng là những cô gái câm thể như Thúc Nhi ?
Đang lúc nghi hoặc, bên cạnh nàng bỗng truyền đến một giọng quen thuộc.
"Lão bản, gói tất cả những thứ , mua."
Nói xong liền đưa hai phiến lá vàng.
Người bán hàng rong nào từng gặp qua công tử hào phóng như , lập tức hai mắt sáng rực, tay chân lanh lẹ gói tất cả trang sức quầy .
Ấn Uyển tiếng đầu , thấy gương mặt bình tĩnh của Ấn Hành, cảm xúc trong lòng nàng bỗng nhiên dâng trào.
Không đợi nàng từ chối, bán hàng rong gói tất cả hộp gỗ, tủm tỉm đưa đến mặt Ấn Hành.
"Vị gia , ngài cầm lấy ạ!"
Không đợi Ấn Hành cầm lấy, Ấn Uyển rời .
Ánh mắt trầm xuống, xách hộp gỗ sải bước chặn mặt nàng.
"Uyển Nhi!"
Giọng trong trẻo: "Ta thấy thích những thứ , khó khăn lắm mới phủ giải sầu, liền mua hết cho ."
"Ấn công tử thật sự nghĩ thích những thứ ?"
Lời phản hỏi của nàng khiến Ấn Hành sững sờ tại chỗ.
Hồi tưởng , nhị của , đây từng quan tâm đến những trang sức y phục , nàng thích những vở kịch hơn, thích một con diều mới lạ hơn.
nghĩ, nhị bây giờ đổi, tính cách đổi, những thứ yêu thích đổi cũng là điều đương nhiên.
Trong sự im lặng, Ấn Uyển lạnh một tiếng: "Còn xin Ấn công tử đừng những chuyện tự cảm động chính mặt . Ngay cả chuyện xóa bỏ nô tịch, cũng hề cảm kích ngươi."
Ấn Hành cau mày!
"Chuyện cầu cảm kích, nhưng , là vì cho . Muội phận nô tịch chuyển về, ..."
"Không cần ngươi vẽ vời chi! Cho dù vẫn là nô tịch, cũng là Hoàng thượng ban hôn, đợi gả Thế tử phủ, còn phận nô tịch nữa?"
Nàng hất mạnh tay Ấn Hành, nhưng càng , một vài cảm xúc trong lòng Ấn Hành càng điên cuồng sinh sôi như dây leo!
Hắn chút do dự kéo Ấn Uyển đến mặt .
Trong gang tấc, bàn tay to lớn của thậm chí còn giam cầm vòng eo của Ấn Uyển.
Ấn Uyển hai mắt âm trầm: "Nam nữ hữu biệt, Ấn công tử đây là đang gì? Chẳng lẽ ngươi tự chuốc lấy một danh tiếng thấp kém ?"
Lời dứt, Ấn Uyển đột nhiên cảm thấy một từ trời giáng xuống, ôm lấy hai vai nàng kéo nàng lòng.
Lúc mũ che mặt rơi xuống, nàng va đôi mắt đầy trêu tức của Thẩm Độ.