Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 69: Nàng Một Mạng Này
Cập nhật lúc: 2025-08-10 07:47:45
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ấn Uyển hít một thật sâu, bàn tay gân guốc rõ ràng vững vàng chống lên góc bàn.
Hằng Nương thấy , lập tức tiến lên đỡ lấy thể của nàng, vẻ mặt hung dữ tất cả .
Giờ khắc , cô nương của nàng đối kháng với Ấn phủ như , nàng tự nhiên thể lùi bước!
Ấn Hành định mở miệng, Ấn Trường Trăn quát lớn một tiếng: “Hằng nhi! Đưa tam và mẫu con !”
“Phụ , con…”
“Không thấy ?!”
Ấn Trường Trăn vốn luôn bình tĩnh giờ đây run rẩy thể gầm lên giận dữ, Ấn Hành cũng lo lắng cho mẫu và tam , thấy tổ mẫu ở đây, nhị tổng thể chịu thiệt thòi.
Chỉ đành theo lời Ấn Trường Trăn, rời .
Đợi khi cánh cửa phòng đóng , sắc mặt Ấn Trường Trăn mới dịu đôi chút, đó dần dần mềm giọng, chuyển sang một thái độ khác để cầu khẩn.
“Uyển nhi, Bá phủ gần một trăm sinh mạng, ngươi thực sự đặt bọn họ nguy hiểm ?”
“Phụ ngươi ủy khuất! Chuyện nếu chỉ liên quan đến nội trạch Bá phủ chúng , phụ nhất định sẽ đòi công bằng cho ngươi, để ngươi nguôi giận.”
“ chuyện liên quan đến Lạc Thần y, nếu thực sự ầm ĩ lên việc Ngu nhi mắc bệnh nặng, chẳng là đang cái sai của Lạc Thần y ?”
Ấn Uyển lạnh: “Bá gia, ngươi tin con gái ruột của , vốn dĩ chuyện gì ?”
Mắt Ấn Trường Trăn đỏ hoe, thế mà lúc rơi xuống hai hàng lệ trong suốt.
“Ngu nhi lớn lên nơi thôn dã, từ nhỏ lưu lạc khắp nơi, giống ngươi, từ nhỏ mẫu , trưởng che chở mà lớn lên, từ nhỏ chúng cho ngươi nữ học, ngươi tự nhiên hiểu đạo lý, trái, nặng nhẹ.”
“Chúng nên cho Ngu nhi một cơ hội đúng ? Nàng dần hòa nhập Bá phủ chúng , bất kể chuyện bệnh tật thật giả, chúng đều thể kinh động Lạc Thần y, nếu , Bá phủ ở Ung Đô chắc chắn sẽ khó từng bước!! Ngươi màng đến chúng , chẳng lẽ ngay cả tổ mẫu ngươi cũng màng ?!”
“Ta cần bất kỳ ai màng đến.”
Yến thị vốn luôn im lặng giờ đây cũng nhịn ngắt lời Ấn Trường Trăn.
Đôi mắt đục ngầu , tràn đầy sự khinh thường đối với .
Thế nhưng nghĩ đến nguyên do phía , Yến thị chỉ đành cụp mắt, ngược “cầu khẩn” Ấn Uyển. “ chuyện quả thật thể liên lụy đến Bá phủ, bên Lạc gia, thể đắc tội.”
Ấn Uyển ngẩn , đôi mắt đờ đẫn tổ mẫu, ngay khoảnh khắc đó, nàng như m.á.u chảy ngược, cuồn cuộn mãnh liệt khắp tứ chi bách hài.
Trong lúc thất thần, Ấn Trường Trăn vội vàng tiếp lời Yến thị.
“Tổ mẫu ngươi đều như , Uyển nhi, ngươi thực sự đặt Bá phủ chỗ c.h.ế.t ?! Dù ngươi trong hộ tịch Ấn phủ, nhưng ngươi cũng xuất giá từ đây! Bá phủ sụp đổ , ngươi đến Thế tử phủ mà vững?”
“Nếu sự ủy khuất trong lòng ngươi thực sự thể giải tỏa hết, phụ hứa với ngươi, sẽ đưa Ngu nhi đến trang tử ở, cho đến khi ngươi đồng ý cho nàng về.”
Hầu như cho nàng cơ hội mở miệng, Ấn Trường Trăn nhanh chóng rời khỏi phòng xuống sắp xếp.
Hắn , Bá phủ là cục thịt trong lòng bàn tay Yến thị.
Và lúc , Ấn Uyển thất thần chiếc ghế bên cạnh.
Nhìn tổ mẫu nên mở lời thế nào.
Nàng lên kế hoạch thứ, cũng đánh cược tất cả, nhưng từng nghĩ, sẽ dừng ở tổ mẫu.
Yến thị đến mặt nàng, giọng khàn khàn hỏi ngược : “Ấn Uyển, ngươi oán hận ?”
“Uyển nhi… dám.”
Ấn Uyển lắc đầu, nàng tổ mẫu giúp nàng ít, ngay cả , cũng tổ mẫu nguyện ý thấy như .
Chỉ là Ấn Trường Trăn đẩy lên một đài cao thể xuống .
Yến thị chỉ : “Ngươi vì bảo vệ tòa phủ như ?”
Ấn Uyển với đôi mắt ướt át, khó hiểu lắc đầu.
Chỉ thấy Yến thị bảo lang trung xử lý vết thương cho nàng , đó dẫn nàng đến Thiều Quang Viện, trong thư phòng ban đầu, Ấn Uyển còn rõ, tấm ván gỗ mắt bỗng nhiên từ từ dịch chuyển về phía , tận mắt chứng kiến lòng đất lộ một lối ngầm!
Ấn Uyển kinh ngạc tổ mẫu, sự hiệu của nàng, Tần ma ma cầm một chiếc đèn cầy, dẫn bọn họ men theo bậc thang của lối ngầm xuống.
Dưới lòng đất đen kịt thoang thoảng mùi ẩm ướt.
Sau khi một đoạn ánh sáng yếu ớt của đèn cầy, bọn họ đến một nơi rộng rãi, đợi Tần ma ma lượt thắp sáng những ngọn nến, cái từ đường hề nhỏ lòng đất , lập tức khiến Ấn Uyển chấn động.
Chỉ thấy nơi đây thờ phụng hơn một trăm tấm bài vị!
Nhìn kỹ thì hầu hết đều là của Yến thị nhất tộc.
Chỉ hàng đầu một vị trưởng bối họ Ấn, cái tên , chính là Lão thái gia của Ấn phủ, tức là ông nội của Ấn Trường Trăn.
Ấn Uyển khó hiểu tổ mẫu, nàng Tần ma ma dìu đỡ từ từ quỳ xuống, khi hành lễ bái lạy những linh vị , mới chậm rãi dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-69-nang-mot-mang-nay.html.]
“Ngươi chắc chắn thắc mắc, vì nơi thờ phụng nhiều bài vị của Yến thị nhất tộc đến . Cũng thắc mắc vì bài vị của Lão thái gia cũng ở đây.”
“Ấn Uyển, nữ tử ở thế gian vốn dĩ khó từng bước, nếu ngươi đem tất cả sự thông tuệ và hoài bão của bản đều dùng những cuộc đấu tranh vô nghĩa trong hậu trạch, cuối cùng ngươi sẽ nhận gì.”
“Trong hậu trạch, thắng cuộc.”
Yến thị hít một thật sâu, nhắm mắt từ từ kể tiếp.
“Ta ngươi vì ủy khuất mà lâm vũng lầy, vì tự bảo vệ mới khắp nơi tranh đấu với khác, ngươi cầu cứu Thẩm Thế tử, cũng cầu cứu , thậm chí chính còn giữ Hạ Lang trung hậu chiêu, chỉ để công khai vạch trần chuyện tam cô nương giả bệnh, đòi công bằng cho bản .”
“Tiếc rằng ngươi tính , sẽ trở thành biến cố của ngươi.”
“Ấn Uyển, thật giấu giếm, dù giúp ngươi thế nào, nhưng con , rốt cuộc vẫn là ích kỷ. Bá phủ là tâm huyết của Lão thái gia, năm xưa Yến thị nhất mạch chúng gặp khốn cảnh, chính là Lão thái gia dốc sức giúp đỡ mới bảo , điều mới khiến Yến thị nhất tộc chúng trở thành hoàng thương giàu địch quốc.
Di nguyện lúc lâm chung của Lão thái gia, chính là giao Bá phủ cho , bảo giữ vững Bá phủ, giữ vững vinh quang tổ tông của .”
Tổ mẫu từ từ nắm lấy cổ tay Ấn Uyển, gương mặt lộ vẻ khổ sở, dường như đang thông qua nàng mà về chính ngày xưa.
“Đây chính là lý do ngăn cản ngươi. Bá phủ còn như xưa, quả thật cần nương tựa mà tồn tại.”
“ ngươi , năm xưa vì giúp ngươi, và vì khuyên ngươi đừng kẹt trong hậu trạch. Bởi vì… thấy ngươi, như thấy chính năm xưa.”
Nửa đời của nàng, há chẳng là một Ấn Uyển khác ?
“Năm đó là nữ tướng quân duy nhất của triều đình, xông pha trận mạc trong xiêm y đỏ thắm, sắc phong, ủng hộ, bao nhiêu phong quang. chỉ vì là nữ tử, cuối cùng thể thoát khỏi chuyện thành hôn. Bị kẻ tâm tính toán, đưa hậu trạch của Ấn phủ .”
“Lão thái gia ơn với gia tộc , cũng cam tâm tình nguyện gả về đây. , trong hậu trạch , là một nơi đáng sợ hơn cả chiến trường. Bọn họ tính toán Yến thị thông đồng địch phản quốc, gia cách sát! Lại còn tính toán khiến và con trai ruột chia cắt, giao nó cho thất nuôi dưỡng.
Bọn họ cho con uống thuốc độc, từng bước ép khuất phục, cho đến khi mất hết tất cả, cho đến khi con kéo dài bệnh tật đến chết.”
Ấn Uyển ngây tại chỗ, những chuyện , nàng đây từng đến!
“Ngươi nhất định sẽ hỏi, vì phản kháng? Ngươi nghĩ từng phản kháng ?”
“Để trả thù những thất tính toán của hồi môn của , hại c.h.ế.t con , tự tay chặt đứt tay chân từng một, lấy mạng của bọn họ! Thậm chí phu quân cũng c.h.ế.t tay . mà… con vẫn chết, cũng vì thế mà mang tội g.i.ế.c .
Để điều tra kẻ tính toán Yến thị nhất tộc , đông chạy tây chạy, dùng tất cả nhân mạch lúc bấy giờ chỉ để tìm một sự thật. Dù mạo hiểm c.h.é.m đầu, cũng từ. về mới , Yến thị c.h.ế.t oan, phụ cưỡng sự cám dỗ của cuộc sống xa hoa trụy lạc, thật sự chuyện câu kết với phản đảng!
Yến thị nhất tộc một trăm linh sáu mươi lăm sinh mạng, vì sự tham lam của mà liên lụy, từ đó vĩnh viễn sâu lòng đất. Tất cả tín ngưỡng của , cuối cùng chẳng còn là gì.
Ta tự tử, nhưng khi gần chết, nỡ tính mạng của chính . Rõ ràng , gì sai, vì kết thúc sinh mạng, đau khổ nửa đời là ?”
Từng câu từng chữ, như kim châm sâu lòng Ấn Uyển.
Sự bất cam trong lời tổ mẫu, giống nàng bao!
Nàng cũng sai, vì , đáng c.h.ế.t là chính đây?
“Ấn Uyển, thế gian , ai cũng ích kỷ, ngươi thể dựa dẫm bất kỳ ai. Hơn nữa những oán hận đó cuối cùng sẽ chỉ trở thành lồng giam trói buộc chính ngươi, sẽ kết quả .”
“Ngươi còn trẻ, đợi gả đến Thế tử phủ, vẫn còn con đường bình an độ nhật để lựa chọn, báo thù tranh đấu, chỉ sẽ khiến ngươi rơi vực sâu, ngươi chỉ một mạng .”
Ấn Uyển hiểu, tổ mẫu đang khuyên nhủ , đừng như thiêu lao lửa.
Những đạo lý , Ấn Uyển .
“Tổ mẫu giáo huấn, Uyển nhi ghi nhớ trong lòng, nhưng mà… vài chuyện, bản thể khống chế .”
“Ta gả Thế tử phủ, thể tránh cuộc tranh đấu hậu trạch đó ? Nếu đủ may mắn cần xuất giá, ở thế gian , thể tự giữ gìn tiết tháo ?”
“Tổ mẫu, như lời , Uyển nhi quả thật chỉ một mạng, nhưng mạng của , kết thúc thế nào, tự nắm giữ.”
“Con ai cũng một chết, nếu cuộc đấu đá hậu trạch thắng cuộc, sẽ thua ít nhất! Nếu thế gian dung nạp đường sống cho nữ tử, sẽ ngã xuống ở nơi tranh đấu.”
“Như , còn hơn nửa đời vô vị mà c.h.ế.t oan.”
Yến thị kinh ngạc, ngờ Ấn Uyển quyết tâm đ.â.m đầu tường như .
“ ngươi đây là một con đường gian khổ đến mức nào! Ngươi đến giờ, suýt mất một mạng ! Ta gần hết nửa đời, cũng chẳng đạt gì.”
“Tổ mẫu, chẳng vẫn còn sống đây ? Dù bây giờ mất mạng, cũng hối tiếc, ít nhất từng tranh đấu, chỉ là phận khiến , là do năng lực của đủ mà thôi.”
“Sự ủy khuất và bất lực của tổ mẫu, Uyển nhi cũng thể hiểu. Cho nên chuyện hôm nay sẽ oán trách tổ mẫu, giống như lời tổ mẫu , mỗi đều ích kỷ. Ta chẳng cũng vì tư lợi của riêng mà mời tổ mẫu .”
Ấn Uyển khẽ động đôi môi, trong lòng xót xa cho tổ mẫu, càng thêm kiên định quyết tâm của .
Đôi mắt Yến thị khẽ run, nhớ những tháng ngày vật lộn…
Đêm đó, nha Tuyết Tùng của Ấn Ngu bất chấp ngăn cản, xông thẳng sương phòng của Ấn Uyển, quỳ rạp đất dập đầu cầu xin.
“Nhị cô nương! Cầu xin nhị cô nương, đừng để cô nương nhà rời Ấn phủ đến trang tử sinh sống mà!! Cầu xin nhị cô nương hãy khuyên nhủ Bá gia ạ!”
Hằng Nương một tay nhấc bổng thị lên: “Ai cho ngươi tự tiện xông !”