Thông báo
Website sẽ tạm ngưng hoạt động để bảo trì từ 02:00 - 03:00 ngày 12/08/2025. Rất mong quý độc giả thông cảm và quay lại sau thời gian này.
Xin cảm ơn!

Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 67: Có Lỗi Lầm Gì Đâu?

Cập nhật lúc: 2025-08-10 07:47:30
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Linh Nham vỗ vỗ vai Đằng Kinh vẻ mặt hận sắt thành thép, : “Lúc rảnh rỗi, vẫn nên sách nhiều hơn.”

“Không , gia giúp nhị cô nương, liên quan gì đến việc sách ?”

Bá phủ.

Ngụy thị mới tỉnh , liền chờ kịp chống dậy, nắm lấy cánh tay của Vĩnh Định Bá.

“Ngu Nhi ?”

Sáng sớm nay phủ nội xảy động tĩnh lớn như , Ấn Trường Trăn đều là hạ nhân đánh thức.

Vừa đến nơi, liền thấy con gái và thê tử đều ngã vật đất.

Hiện giờ đều an trí riêng, nhưng cũng là một mớ hỗn độn.

“Phủ y đang xử lý vết thương cho Ngu Nhi, nàng đừng hoảng sợ, sẽ chuyện gì lớn .”

Ngụy thị thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhớ điều gì đó, liền hỏi tiếp: “Vậy… Uyển Nhi ?”

Ấn Trường Trăn hít sâu một , ánh mắt chợt chùng xuống: “Nàng còn nghĩ đến nó ? Ta thấy nó là trời đất !! Trước đây thì cứu Ngu Nhi, bây giờ là hại c.h.ế.t Ngu Nhi mới chịu thôi!”

“Nó dùng kéo thương Ngu Nhi, đây là nàng tận mắt chứng kiến mà!”

Nói đến chuyện , Ấn Trường Trăn liền hung hăng phất tay áo, ánh mắt như gió lạnh thấu xương của tiết sổ cửu, giọng càng lớn đến đáng sợ.

Dường như là cố ý cho Ấn Uyển trong nội thất .

“Chúng đối xử với nó còn đủ ? Chúng hết đến khác dung túng, chẳng là vì tình gia đình những năm đó ?! Bây giờ nó càng ngày càng quá đáng, trong mắt nó, ai cũng là kẻ hại nó!”

“Nha nô bộc của nó, sở dĩ dạy dỗ, đó cũng là vì nó! Nó chính là một ôn thần, chỉ mang tai họa đến cho những xung quanh!”

Ấn Uyển khổ, nhưng lên tiếng.

Chỉ nước mắt ngừng tuôn rơi nơi đáy mắt.

Đối với Thúc Nhi, Hằng Nương, nàng quả thực chút hổ thẹn, nếu , bọn họ sẽ chịu những khổ sở .

Thế nhưng nàng gặp những điều , chẳng lẽ cũng là nàng tự chuốc lấy ?

Nàng gánh tội, chịu đựng sự tra tấn phi nhân suốt ba năm, chỉ sống mà thôi, nhưng , chịu để nàng sống.

Nàng quyền thế, chỉ một đôi tay chân, dốc hết sức tự bảo vệ, lầm gì ?

Ấn Uyển dằn suy nghĩ, đúng lúc , chợt thấy bên ngoài lên tiếng: “Bá gia, phu nhân! Lão phu nhân về phủ .”

Lời , Vĩnh Định Bá kinh ngạc thốt lên: “Ngươi gì? Lão phu nhân về phủ ?”

Hai mắt Hằng Nương lập tức sáng bừng: “Cô nương! Thúc Nhi !”

Sắc mặt Ấn Uyển chút gợn sóng, chỉ bảo Hằng Nương giúp lấy một bộ y phục sạch sẽ qua đây.

Hằng Nương đang nghi hoặc, nàng chống đỡ vết thương, ưỡn thẳng : “Không thể để tổ mẫu thấy bộ dạng thoi thóp của .”

Nàng nghĩ, lẽ Thúc Nhi đưa lang trung riêng của tổ mẫu đến, nhưng ngờ, tổ mẫu đích đến đây.

Lúc , Ấn Trường Trăn và vợ chồng Ngụy thị đều ngoài nghênh đón.

Thế nhưng cần , lão thái thái tự bước .

Ấn Hành cũng tin chạy tới: “Tổ mẫu.”

“Mẫu hôm nay từ biệt trang về Dậu Dương ? Sao về Ấn phủ ?”

Ấn Trường Trăn khách sáo hỏi, nhưng lão thái thái khẩy: “Ta về phủ của chính , vấn đề gì ?”

“Đương nhiên là theo ý nguyện của mẫu , mẫu thể về phủ chúng con lấy vui mừng. Chỉ là hôm nay trong phủ chút chuyện nhỏ, kính xin mẫu chuyển bước đến trạch viện nghỉ ngơi , đợi…”

“Không cần, nãy hỏi rõ chuyện gì xảy trong phủ .”

“Vừa trở về, để lang trung của xem xét kỹ cơ thể con gái ngươi.”

“Vừa trở về, để lang trung của khám kỹ thể cho con gái ngươi.”

Mọi đều , lang trung riêng của lão phu nhân, y thuật cao minh.

Ban đầu khi Ấn Ngu phát bệnh, bọn họ cũng cho mời, nhưng đúng lúc đó lang trung đang ở Đông Cảnh xa ngàn dặm thăm , nên thể mời về Ung Đô.

Chỉ đành mời Diệp lang trung và Lạc Thần y giúp đỡ.

Hiện giờ vì chuyện Lạc Cẩn, Ngụy thị cũng dám tùy tiện phiền Lạc Thần y, lang trung của lão thái thái ở đây, liền chờ kịp đáp lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-67-co-loi-lam-gi-dau.html.]

“Mẫu , việc cấp bách là xem tình hình Ngu Nhi !”

Yến thị , hỏi đám hạ nhân mặt với hàm ý sâu xa: “Tam cô nương thương nặng hơn nhị cô nương ?”

Các hạ nhân đều cúi đầu, dám lên tiếng.

ai nấy trong lòng đều rõ ràng.

Ngụy thị chỉ : “Hai đứa con gái đều thương nhẹ, nhưng Ngu Nhi cấp thiết cần cầm máu, đương nhiên Uyển Nhi cũng xem !”

“Phủ y xem Ấn Ngu ?”

lúc , Ấn Uyển đoan trang bước từ bình phong.

“Tổ mẫu, phu nhân nóng lòng như , để lang trung khám cho tam cô nương cũng .”

, thể nàng rốt cuộc bệnh , đó mới là trọng điểm.

Ánh mắt Yến thị dò xét nàng, khi sắc mặt chùng xuống mới bảo lang trung sang sương phòng của tam cô nương .

Ấn Hành vội vàng dẫn đường, những khác cũng nối gót theo , cầu nguyện tam cô nương ngàn vạn đừng xảy chuyện gì.

Ấn Uyển cũng Hằng Nương đỡ, lặng lẽ theo.

Không ngờ, trong sương phòng, khi lang trung của lão thái thái khám bệnh cho , Ấn Ngu liền bật dậy như cá chép hóa rồng.

Phủ y cũng giật : “Cô nương, tuy ngươi thương nặng, nhưng cũng chú ý đó.”

Lúc Ấn Ngu còn quản nhiều như , lão thái thái về phủ? Còn dẫn cả lang trung đến khám bệnh cho nữa?!

Trong lúc căng thẳng, căn bản cho nàng cơ hội ứng phó, Yến thị đẩy cửa bước .

Nàng lập tức liếc phủ y, hai lời liền xuống.

Đợi Yến thị và đoàn đến gần, vội vàng giãy dụa từ giường dậy, vẻ mặt yếu ớt cũng hành lễ với tổ mẫu: “Tổ mẫu?”

Trong sự kinh ngạc, Ngụy thị lập tức tiến lên đỡ nàng dậy: “Ngu Nhi con đừng động đậy nữa, trong tình cảnh , tổ mẫu sẽ miễn lễ cho con.”

“Con cứ đó, để lang trung riêng của tổ mẫu khám thể cho con, mẫu cũng mới yên lòng.”

Ấn Ngu mím mím khóe môi, lập tức : “Mẫu , con , chỉ là chút vết thương ngoài da thịt, nhị tỷ tỷ thương nặng hơn con nhiều, mau để lang trung khám cho nhị tỷ tỷ !”

Yến thị một lời, chỉ về phía lang trung.

lang trung còn hai bước, Ấn Ngu chợt quỳ xuống dập đầu về phía nàng.

“Tổ mẫu! Ngu Nhi chỉ là chút vết thương ngoài da thịt, đáng nhắc tới, nãy phủ y cầm m.á.u và băng bó cho Ngu Nhi .”

nhị tỷ tỷ thì khác, nhị tỷ tỷ hôm qua vì cứu Thúc Nhi mà loạn côn đánh đập, còn cố chịu đựng suốt một đêm cho khác đến gần, nếu để lang trung khám, e rằng…”

Ấn Uyển thấy nàng như , nàng chợt tiến lên, hành lễ đoan trang: “Tổ mẫu, , ăn , vẫn nên khám cho tam cô nương .”

Ngụy thị một bên chút kinh ngạc, nhưng cũng thấy an ủi.

Chẳng lẽ Uyển Nhi khi thương Ngu Nhi đột nhiên nghĩ thông suốt? Cảm thấy vô lễ nên nhường em gái ?

Nếu thật sự như , nàng thực sự đốt hương tạ trời !!

Nàng cũng càng lo lắng cho Ngu Nhi, nên vội vàng bảo bà v.ú đỡ Ngu Nhi lên giường.

Ấn Uyển cố chống đỡ thể, nhưng phần lưng rỉ m.á.u vẫn thể qua mắt Yến thị.

Dưới ánh mắt của , lang trung khám bệnh cho Ấn Ngu một hồi.

Ngụy thị lo lắng túc trực bên cạnh, ánh mắt dám rời Ấn Ngu một khắc nào.

Đặc biệt là khi thấy Ấn Ngu lấm tấm mồ hôi mặt, càng xót xa lau mồ hôi cho nàng từng chút một, dáng vẻ , hận thể thương là . Ấn Hành kìm đưa mắt Ấn Uyển, tâm tư vô cùng phức tạp.

Là nàng thương Ngu Nhi, nhưng nàng… đầy thương tích.

Trong lúc phân tâm, lang trung thở dài một tiếng bước , thấy Ấn Uyển điểm , sắc mặt khẽ biến.

“Với thể trạng khỏe mạnh của tam cô nương, chút vết thương ngoài da thịt , dù thoa thuốc, vài ngày cũng thể lành. Phu nhân quá lo lắng . Còn nhị cô nương đây, tình hình chút nào.”

Ấn Uyển thấy ánh mắt lang trung hướng về , nàng dứt khoát mặt tổ mẫu, giả vờ ngất !

“Uyển Nhi!”

Ấn Hành lập tức tiến lên, ôm lấy nàng.

Loading...