Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 59
Cập nhật lúc: 2025-08-10 07:46:25
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Con ngựa phi nhanh khiến gió ù ù thổi tai Ấn Uyển.
Sự xóc nảy của lưng ngựa càng khiến nàng khó chịu, nhưng Ấn Hành hai tay vẫn vững vàng ôm nàng lòng.
Ấn Uyển hạ giọng: “Ngươi rốt cuộc gì!”
Tiếng của Ấn Hành, hòa cùng tiếng gió lướt qua vành tai nàng.
“Ta thể gì? Chẳng qua là đón nhị về phủ mà thôi.”
Đây nào gọi là đón về phủ?
“Mới ba năm trôi qua, nhị ở Quận chúa phủ lột xác . Gần đây, từng việc từng việc, nhị đều thể ứng phó một cách ung dung, ngay cả việc bám cành cao của Thẩm thế tử cũng trôi chảy như nước chảy mây trôi.
Trước đây đánh giá thấp nhị , luôn cho rằng ngươi vẫn là cô thiếu nữ ngây thơ cần bảo vệ, từng chút tâm cơ nào.”
Ngửi mùi hương quen thuộc , Ấn Uyển chỉ lạnh.
“Ngươi ỷ thế h.i.ế.p .”
“Không ? Vì ngươi, Lạc Cẩn Thẩm thế tử mang lột một lớp da, hai tỷ Lưu Dần và Lưu Thư đại đả xuất thủ, mất hết thể diện, Dần còn đàm tiếu, lời ong tiếng ve đầy rẫy, còn ngươi và Thẩm thế tử thành một đôi giai nhân.”
Hắn mà từ đầu đến cuối đều rõ.
Vậy là, đây luôn ẩn trong bóng tối, dù thấy trở thành bia đỡ đạn của , khắp đầy vẻ chật vật, cũng chỉ lạnh lùng ngoài quan sát.
Bây giờ còn mặt trách mắng ỷ thế h.i.ế.p , đầy rẫy tâm cơ!
Ấn Uyển đột nhiên mạnh mẽ kéo dây cương, hai chân ghì chặt lấy ngựa, theo một tiếng hí dài, nàng cưỡng chế con ngựa đang phi nước đại dần dần dừng .
Nàng chút do dự lật xuống khỏi lưng ngựa, trong sự sững sờ của Ấn Hành, lạnh.
“Vậy thì ? Trong mắt , chỉ thể chờ chết, mặc cho Lưu Dần và Lạc Cẩn bọn họ trêu đùa, đánh mất thanh danh của nữ nhi , đó Thẩm Độ hủy hôn, trở thành một phụ nữ bỏ rơi, giam cầm trong Ấn phủ, trở thành con rối để các ngươi thể hiện lương tâm giả dối?”
“Ta , sống, để bảo bản , bám cành cao để phản kháng và giãy giụa, thì gì là sai?”
Đôi mắt nàng, đau nhức vô cùng.
Nàng khẽ mấp máy môi, từng lời từng chữ những điều mà trưởng từng dặn dò nàng.
“Từng với rằng, vấn tâm vô thẹn. Và hôm nay, chính là vấn! Tâm! Vô! Thẹn!”
Ấn Hành lời , run lên bần bật.
Bởi vì lời , chính là với Ấn Uyển.
Hắn từng với Ấn Uyển, đừng sợ khác bắt nạt, càng đừng sợ bắt nạt khác.
Chỉ cần bản vấn tâm vô thẹn, thì sợ gì điều khác.
Nhị của , quả thật vẫn luôn ghi nhớ lời trong lòng.
mà… hình như quên.
Có một khoảnh khắc, thậm chí dám ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Ấn Uyển.
Ấn Uyển khẽ : “Ấn công tử cũng thấy nên như ?”
Nói xong liền kéo dây cương nhảy lên ngựa.
Ấn Hành đột nhiên chặn mặt ngựa, sắc mặt sắc bén : “Ngươi thông minh như , đoán Thẩm Độ là cam tâm tình nguyện cưới ngươi, là mục đích khác mới cưới ngươi?”
“Hôn sự của ngươi, vốn dĩ là Cao Kình cầu , Hoàng thượng vì ngăn chặn Tấn Vương nhất đảng và Tể tướng phủ liên quan, nên mới ban ngươi cho Thẩm thế tử vốn đội trời chung với Tể tướng phủ!”
“Hắn tuy cũng xuất từ Tể tướng phủ, nhưng thực chất là gian thần việc cho Hoàng thượng! Ngươi trở thành quân cờ của Hoàng thượng, kẹt giữa hai họ, ngươi thật sự nghĩ gả cho , cuộc sống của ngươi sẽ hơn bây giờ ?!”
“E rằng đến lúc đó, những giày vò mà ngươi đối mặt còn chỉ như bây giờ !”
Ấn Uyển khẽ động mi mắt, thản nhiên đáp .
“Ấn công tử là quan, ở đây vọng nghị thiên tử, đáng tội gì?”
“Huống hồ theo thấy, còn ngày nào khổ hơn ngày bây giờ của nữa.”
“Dù trở thành quân cờ của ai, cũng vẫn hơn việc lợi dụng, vứt bỏ, mất tính mạng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-59.html.]
Nàng lạnh lùng hạ ánh mắt, bổ thêm một nhát: “Dù thì, chính Ấn công tử tự tay đưa lên du thuyền của Lạc Cẩn, lúc thập tử nhất sinh, cũng chẳng thấy Ấn công tử đến cứu a.”
Ấn Hành lạnh toát, nguyên tại chỗ như rơi hầm băng.
Hắn gì đó, nhưng phát hiện thể nên lời.
Nhớ lời của Ấn Uyển, từng chữ đều là sự thật.
Hắn quả thật, tay cứu nàng, và quả thật, là đưa nàng lên thuyền của Lạc Cẩn.
tất cả những điều , đều là sự lựa chọn cân nhắc kỹ lưỡng, giúp nàng thoát khỏi bể khổ, nàng chịu nghĩ đến chứ?
Ấn Uyển cưỡi ngựa một mạch trở về Ấn phủ, chạy thẳng đến sương phòng của .
Lúc đó Hằng Nương cũng kịp đến phòng.
Vội vàng tìm nàng hỏi: “Cô nương! Vừa đại công tử đưa cô nương , bắt nạt cô nương chứ?”
Nhớ vẻ cường thế của đại công tử, nàng vẫn còn thấy sợ hãi.
Ấn Uyển một bộ y phục, lắc đầu: “Đừng lo, .”
Ngay lúc , Ngụy thị vội vã đến, còn dẫn theo phủ y, phòng liền bảo phủ y kiểm tra cho nàng .
“Uyển nhi! Con chứ? Hôm nay con rơi xuống nước, còn suýt chút nữa vu oan, con chuyến du hồ như , xảy chuyện ? Mau để phủ y xem cho con, đừng để thể nhiễm lạnh.”
Nói xong còn thở dài một , vẻ mặt hoảng sợ cho nàng .
“Ta còn , Thẩm thế tử đưa Lạc Cẩn , khi Lạc Cẩn ném về nhà, đánh đến chỉ còn một , răng rụng cả mấy chiếc! Lạc thần y giận đến bất tỉnh ngay tại chỗ, ngày mai sẽ cáo ngự trạng!”
“Thẩm thế tử độc ác như , đúng như Diêm La , nếu con… nếu con gả qua đó, mẫu thể yên tâm chứ?!”
Ấn Uyển mặt mày bình thản, chỉ : “Vậy thì chứ? Thánh chỉ , phu nhân chẳng lẽ cách nào ?”
“Huống hồ, đoạn nhân duyên của , là nhờ phu nhân chịu khuất nhục ở chỗ Quý phi nương nương mà , tự nhiên oán hận gì. Hơn nữa, Thẩm thế tử tuy tâm ngoan thủ lạt, nhưng vị cao quyền trọng, môn hiển hách, là một dưỡng nữ của bá phủ, là tiện dân từ nô tịch chuyển đến, nhân duyên , há chẳng là một việc rạng rỡ tổ tông ?”
Trái tim của Ngụy thị đau nhói, nước mắt giàn giụa: “Uyển nhi, con… con vẫn luôn oán hận ? Mẫu ý ! Chỉ cần tổ mẫu con bằng lòng…”
“Tổ mẫu sớm đến nơi , thấy thể gả cao, tự nhiên cũng vui vẻ.”
“Con…” Ngụy thị nghẹt thở, như đào tim, thể loạng choạng đổ xuống ghế bên cạnh.
“Mẫu !”
Ấn Ngu đột nhiên xông từ ngoài cửa, vô cùng lo lắng đỡ lấy Ngụy thị: “Mẫu chứ? Chúng xuống nghỉ ngơi , nhị tỷ hôm nay kinh hãi, lời giá trị .”
Nàng để ý đến ánh mắt lạnh lùng của Ấn Uyển, chút do dự đỡ Ngụy thị rời khỏi sương phòng.
Nàng ở bên cạnh Ngụy thị tỉ mỉ lau tay, đút nước, an ủi bà.
“Mẫu , thể cũng là thể, thể lo cho bản .
Hiện giờ nhị tỷ đang chìm sâu trong vũng lầy oán hận, dù ai cũng thể khuyên bảo , con sợ nhị tỷ khi gả cho Thẩm thế tử chịu thêm ủy khuất, chúng thể giúp nàng, nhị tỷ sẽ càng thêm oán hận, hiểu lầm chúng càng sâu hơn.”
“Mẫu , nếu thể, con nguyện ý nhị tỷ gả cho Thẩm thế tử.”
“Con cái lời hồ đồ gì !” Ngụy thị sốt ruột chịu nổi, vội vàng đỡ nàng dậy.
“Mẫu con ý , nhị tỷ tỷ của con khi dễ, khiến tính tình càng thêm lệch lạc. mẫu cũng thương con bao! Sao thể để con gả ? Càng thể coi chuyện hôn sự của con là trò đùa . Huống hồ thánh chỉ ghi rõ là nhị tỷ tỷ của con thành với Thẩm Thế tử, nếu con gả qua đó, đó chính là tội khi quân!”
“Mẫu sẽ tìm cách khác.”
Uyển nhi thực sự gả qua đó, khi đắc thế nhất định sẽ tay với Ngu nhi đầu tiên.
Sau khi Ấn Ngu lui xuống, nàng thắp một cây nến trong phòng .
Viết xong một tờ giấy, nàng cho chiếc bánh ngọt chuẩn sẵn.
Rồi lập tức gọi Tuyết Tùng phòng: “Ba ngày nữa là sinh thần của Nguyên thím. Hôm đó Thư tỷ tỷ hẹn kịch, cũng tiện từ chối, nên thể tự đến chúc mừng sinh thần cho bà . Ngươi hãy giúp mang những lễ vật đến tiệm thuốc, đều là những thứ bà thích ăn.”
Tuyết Tùng cảm thán một tiếng: “Cô nương thật là lòng . Nguyên thím năm xưa chỉ cho cô nương một bữa cơm no ấm đường tìm , mà cô nương chỉ giúp Nguyên thím công việc định ở tiệm thuốc, còn thỉnh thoảng nhận ân huệ của cô nương.”
Ấn Ngu khẽ , chỉ : “Ơn nhỏ như giọt nước, tất báo đáp như suối nguồn.”