Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 58
Cập nhật lúc: 2025-08-10 07:46:18
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thế nhưng Lưu Thư với tính cách nóng nảy như , cơn giận bùng lên, nàng chỉ mũi trầm giọng .
“Ta từng lời từng chữ đều là bảo vệ các ngươi, ngươi cái tên tiểu bạch nhãn lang , trách ?”
Ấn Ngu vội vàng kéo Lưu Dần : “Dần ca ca, Thư tỷ tỷ thêm vài lời cũng là vì cho chúng , đừng chấp nhặt nữa. Chuyện chúng thành , trưởng bối ngăn cản, rốt cuộc cũng thể thành công.”
Nhìn thấy vẻ mặt nàng đẫm lệ, Lưu Dần chỉ cảm thấy tức giận và xót xa.
“Ta mặc kệ chuyện ngăn cản ngăn cản gì đó, đường đường là tiểu công gia, lẽ nào thể cưới một cô gái mà yêu mến ?”
“Ngu nhi nàng yên tâm, dù thế nào cũng sẽ cưới nàng, ban đầu hạ sính lễ mà!”
Lưu Thư càng lúc càng thấy !
“Ấn , chỉ lóc ở đây cũng vô ích. Nếu thật sự gả Quốc công phủ chúng , tìm phụ mẫu của chuyện, bảo họ xuống đàm phán tử tế với phụ mẫu mới lẽ.”
Lưu Dần đột nhiên cau mày: “Chuyện Ngu nhi mà thông , đến nỗi ! Hơn nữa, nếu mẫu khó dễ trong chuyện sính lễ, khiến tổ mẫu của Ngu nhi chịu cảnh trò , thì tổ mẫu ngăn cản hôn sự?!”
“Ê, cái tên tiểu vương bát đản , tổ mẫu nàng ngăn cản hôn sự là vì chuyện sính lễ ? Đó là do ngươi đưa Ấn Uyển lều riêng của Thẩm thế tử để…”
“Lưu Thư ngươi điên ! Câm miệng!”
Lưu Dần hoảng loạn quát lớn nàng, bên cạnh còn khác nữa, chuyện ở trang viên lúc đều phụ phong tỏa tin tức, nàng , còn la ầm ĩ lên, sợ khác đến xem trò .
Thế nhưng tiếng quát đó Lưu Thư kinh hãi, cái tên tiểu thỏ con , lòng của khác! Lại còn dám giẫm đạp lên đầu nàng, một chị cả.
Trong cơn tức giận, nàng vung tay tát Lưu Dần một cái: “Ngươi dám chuyện với như ư?”
Lưu Dần trừng mắt, lập tức phản kháng.
Ấn Ngu dù khuyên nhủ thế nào cũng kéo hai , ngược còn khiến ngoài thật sự xem trò .
“Ê, hai tỷ nhà Quốc công phủ đánh !”
“À? Hai tỷ ruột động thủ giữa thanh thiên bạch nhật ư? Thật đúng là khiến chê mà.”
Hoàng hôn, trong Quốc công phủ.
“Quỳ xuống!”
Quốc công gia Lưu Thế Xương với vẻ mặt âm trầm đang nổi trận lôi đình: “Giữa bao nhiêu con mắt, hai tỷ ruột trong phủ đại đả xuất thủ, đây là quy củ gì?!”
Chuyện ngoài kể thấy hoang đường, huống chi là Quốc công gia mang tước vị và hào quang.
Hai tỷ ai chịu nhường ai, ngược còn đổ cho , khiến Lưu Thế Xương giận đến mức thể kiềm chế. Hắn sai dùng gia pháp trừng phạt cả hai, đánh cho đến khi thể dậy , đó mới ném roi xuống, tức giận bỏ .
Còn phu nhân Lương thị thì đau lòng thôi, sai bà tử đỡ Lưu Thư dậy, đến bên cạnh Lưu Dần.
“Dần nhi, con xem con kìa, chuyện quá hấp tấp và bốc đồng, dù là đại tỷ con lỡ lời, con cũng nên tay với nàng mặt chứ!”
Lưu Thư , liền khẩy: “Mẫu thiên vị đến ? Cái gì gọi là con lỡ lời, nếu Lưu Dần những chuyện ngu xuẩn đó, thì con lỡ lời?”
“Vẫn chịu im miệng, vẫn còn đánh đủ ? Đem xuống!”
Lương thị khẽ mở to mắt, đợi Lưu Thư khỏi, chuyển ánh mắt dịu dàng nhắc nhở Lưu Dần.
“Dần nhi, mẫu thấy Ấn phủ gà bay chó chạy, con hà tất cố chấp với Ấn tam cô nương gì? Tuy con thể cưới nàng là nhất, nhưng tổ mẫu nàng đích đoạn tuyệt nhân duyên của các con, chúng hà tất vội vàng tự đưa mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh gì?”
“Hơn nữa, cho dù con tay, e rằng Ấn tam cô nương cũng sẽ tìm cách để gả cho con.”
“Mẫu , lời là ?”
Lưu Dần cau mày, hiểu ý tứ của mẫu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-58.html.]
Lương thị chỉ : “Ấn tam cô nương đơn thuần thiện lương như con thấy , ai cũng sẽ nghĩ cho bản thôi. Nếu nàng thật lòng yêu mến con, thì an phận theo sự sắp đặt của gia đình nàng , gả cho con là gả nữa?”
Lưu Dần lập tức biến sắc: “Mẫu là ý gì!? Người nghĩ Ngu nhi là hạng nào? Ngu nhi chính là tiểu nữ tử đơn thuần thiện lương như con thấy đó!”
“Nếu cũng như đại tỷ, tầm hạn hẹp, ngăn cản lòng cầu của con, con … sẽ lời của bất kỳ ai trong hai nữa!”
Nói xong liền hung hăng đẩy Lương thị , tức giận bỏ .
Lương thị sững sờ, suýt chút nữa đứa con trai ngu xuẩn chọc tức đến hộc máu. Nàng Lương Thục Đức sinh một đứa con trai cố chấp như chứ!
Ở một bên khác, khi Ấn Uyển và Lưu Thư chia tay, nàng lên thuyền du lịch thật sự của Thẩm Độ. Nhìn mặt hồ lăn tăn từng vòng sóng gợn, Thẩm Độ ở mũi thuyền, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, dường như thấu Ấn Uyển.
Có lẽ ánh mắt quá thẳng thừng, Hằng Nương kìm ho khan mấy tiếng, để nhắc nhở.
Thẩm Độ coi như thấy, đợi khi đủ , mới xuống bên cạnh Ấn Uyển.
“Ấn tam cô nương nếu sớm hơn một chút khí thế như , ba năm quận chúa giày vò nhỉ?”
Ấn Uyển gì, trong lòng chỉ gợn sóng như mặt hồ .
Ấn Uyển của ba năm , gia đình mà từng tự hào, ngày đêm mong nhớ là như thế ?
Ấn Uyển của ba năm , từng trải qua những giày vò trong quận chúa phủ, thì nàng thể mọc vảy và lưỡi kiếm sắc bén ?
Không ai thể ngược thời gian.
Thẩm Độ khẽ nhấp một ngụm rượu, bỗng nhiên chút tò mò: “Ấn tam cô nương , chúng giả như sẽ thành một nhà, đối với thánh chỉ tứ hôn của Hoàng thượng, nàng bất kỳ suy nghĩ nào , nàng cũng… sợ ?”
Nghe , Ấn Uyển chỉnh tề dậy hành lễ.
“Đây là thánh chỉ, Uyển nhi dám kháng chỉ. Huống hồ thế tử gia nhiều cứu thoát khỏi cảnh lầm than, so với khác, Uyển nhi chỉ cảm thấy thế tử gia là , từng sinh lòng sợ hãi.”
Trừ … đầu tiên tính kế , chặn xe ngựa của để cầu xin cứu quan đạo.
Thẩm Độ khẽ, gọi thuyền phu cập bờ.
Khi tiễn Ấn Uyển , với ý vị thâm trường: “Đã như , Ấn tam cô nương đừng hối hận, bởi vì, đời thuốc hối hận.”
Ấn Uyển hiểu cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Ngồi chiếc xe ngựa xóc nảy, nàng cũng thể thoát khỏi những cảm xúc khó hiểu .
Ngay cả Hằng Nương cũng nhíu chặt mày, khẽ .
“Cô nương, cảm thấy Thẩm thế tử… lời ý khác ?”
“Mặc dù mấy cứu cô nương thoát khỏi nguy hiểm, nhưng lý do để a.”
Người ngoài Thẩm Độ là một gian thần tham lam, thủ đoạn độc ác, ngang ngược vô lý, thể vô duyên vô cớ bụng như ? Huống hồ và cô nương vốn dĩ giao tình gì, càng tình nghĩa cũ, những điều … đều quá kỳ lạ.
Không chỉ Hằng Nương cảm thấy như , mà thực Ấn Uyển cũng thế. Thế nhưng khi suy nghĩ còn đang hỗn loạn, chiếc xe ngựa đột nhiên dừng .
Hằng Nương vội vàng đỡ lấy nàng, còn kịp mở miệng, rèm xe đến vén lên.
Chỉ thấy Ấn Hành mặt cảm xúc, một tay kéo tay Ấn Uyển, ôm nàng lên ngựa của .
“Ấn Hành ngươi gì!”
Ấn Uyển giãy dụa xuống, nhưng Ấn Hành sức lực lớn, hai tay kéo dây cương một cái, liền xuống lưng nàng, cho bất cứ ai cơ hội phản ứng, liền phi ngựa mà .
“Cô nương! Đại công tử!”
Hằng Nương vội vàng chạy xuống xe ngựa, phản ứng một lát nhanh chóng leo lên, thúc giục phu xe nhanh chóng đuổi theo.