Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 53: Trừng Hồ tương kiến
Cập nhật lúc: 2025-08-10 07:45:38
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ấn Uyển nhớ Cao Kình mà nàng gặp ở trường săn hôm đó.
Tính cả hai gặp đây, nàng cũng mới gặp ba mà thôi.
Chưa thể là quen thuộc.
Thấy nàng gì, Ngụy Thị dịu giọng : “Uyển Nhi, tuy con là dưỡng nữ của mẫu , nhưng trong lòng mẫu vẫn luôn con. Con chỉ cần cho mẫu con và Cao Kình rốt cuộc xảy chuyện gì, mẫu mới thể nghĩ cách cho hôn sự của con.”
Ấn Uyển , chỉ cảm thấy buồn những lời lẽ miệng thì vì mà .
Ngụy Thị trở nên sốt ruột.
“Nếu Cao Kình chủ động cầu hôn, Hoàng thượng cũng sẽ ban con cho của là Thẩm Độ. Ai cũng , hai họ hòa thuận, quan hệ giữa Thẩm Độ và Tướng phủ càng khó hơn.”
“Mà là hồng nhân mặt Hoàng thượng, mẫu lo lắng con sẽ trở thành quân cờ trong cuộc đấu tranh triều chính của họ, cho nên, dù mẫu hạ quỳ cầu Quý phi nương nương, mẫu cũng cam chịu, chỉ cầu nương nương thể khuyên Hoàng thượng, đừng để con gả…”
“Phu nhân đùa , theo lời phu nhân , năm đó nếu các cầu ban hôn, hẳn là con cũng sẽ trở thành quân cờ của hai họ.”
“Bây giờ ván đóng thuyền, phu nhân còn cần gì phí tâm sức lớn như để đổi cục diện?”
“Uyển Nhi!” Ngụy Thị run rẩy , thở dài thườn thượt, vội vàng mở lời.
“Mẫu từ nhỏ dạy con, con gái nhà giữ lễ độ, con và Cao Kình…”
“Phu nhân cảm thấy tất cả nhân quả đều là do con tự trọng, quen Cao lang quân, mới khiến cầu hôn con? Dẫn đến việc thể như ý nguyện của các mà gả cho con trai Lạc Thần Y?”
“Cũng , trong mắt phu nhân, con là kẻ ích kỷ, đố kỵ, tự trọng, nhưng nhanh con sẽ gả , đến lúc đó phu nhân sẽ vì con mà sầu não nữa.”
Nàng hình thẳng tắp, xong những lời liền màng lễ tiết, xoay bước sương phòng đóng cửa .
Chỉ còn Ngụy Thị sững tại chỗ, hồi lâu thể hồn khỏi những lời lẽ sắc bén của con gái.
Nàng vì con gái mà , đến miệng nó, tấm lòng khổ tâm của mẫu như nàng, biến thành lời trách cứ nó vô lương tâm?
Ngụy Thị hình lắc lư, hai tay chống lên bàn đá, những cánh hoa ngọc lan tàn lụi rơi xuống, lòng một lớp sương mù dày đặc bao phủ.
Chẳng lẽ, thật sự nuôi một con sói mắt trắng?
Sao thể chứ? Uyển Nhi từ nhỏ trong phủ luôn là đứa trẻ lời nàng nhất, một cục nhỏ xíu, ngay gốc cây ngọc lan , miệng liên tục gọi mẫu , mẫu .
Khi đó nàng , tiểu Uyển Nhi sẽ theo đến đó.
Chỉ vì tìm về Ngu Nhi, nàng liền biến thành một khác hẳn, nhưng Ngu Nhi… là một khối thịt rơi từ thể mà, nàng thể ngơ ?
Rốt cuộc là quá nuông chiều Uyển Nhi, là do căn cơ xa khó tiêu tan mà nàng mang từ trong bụng .
Thôi bỏ , việc vẫn còn đường xoay chuyển.
Bộ dạng nàng hiện giờ, dù từng nuôi dưỡng đến mức hoa dung nguyệt mạo thế nào, cũng thể che giấu những vết thương và khiếm khuyết nàng.
Một đầy thương tích, là đôi mắt dị sắc, ngón tay khuyết tật, Thẩm thế tử cao quý như , thể đồng ý hôn sự .
vượt ngoài dự đoán của , khi đạo thánh chỉ ban xuống, phía Thẩm Độ hề chút sóng gió nào.
Mà Ấn Uyển khi trở về sương phòng, liền hỏi kỹ Thúc Nhi về chuyện những cây thuốc đó.
Thúc Nhi vội vàng lên giấy: “Cô nương, cố ý như , chỉ là các tiệm thuốc ngoài thành, đều bán thuốc cho ! Cho nên mới lấy trong phủ.”
Ấn Uyển khẽ nhíu mày, hiểu vì các tiệm thuốc đó bán thuốc cho Thúc Nhi.
Những thứ cũng là đồ quý giá gì, chẳng lẽ … cố ý ?
Ấn Uyển hạ thần, Thúc Nhi quá lo lắng: “Không , những cây thuốc Trương Ma Ma mang đến vẫn còn trong sân, đủ cho chúng dùng một thời gian .”
Thúc Nhi trong lòng khó chịu, nhưng nàng cũng đành bất lực.
Ấn Uyển vội, chuyện thuốc thảo khó giải quyết, nếu bọn họ bán cho Thúc Nhi, cứ tìm khác mua là , miễn là phát hiện.
—
Hai ngày , Tiết Tín Hoa.
Ở Đại Ung, Tiết Tín Hoa là một ngày lành để cầu may và du xuân, nhà nhà đều ngoài tận hưởng thời gian đẽ sắp hạ , dân gian càng náo nhiệt với các hoạt động cúng tế và du hành ngừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-53-trung-ho-tuong-kien.html.]
Sáng sớm, Ấn Uyển cũng gom hết những cánh hoa ngọc lan rụng trong sân, cẩn thận thu dọn cánh hoa, phơi khô đó thể nghiền thành bột hương đeo bên .
Cũng coi như cầu may mắn cho bản và Hằng Nương.
Thế nhưng, một phong thư mời đưa đến phủ.
Hằng Nương chút phiền muộn: “Cô nương, đây là Thẩm thế tử sai đưa đến, là mời cô nương đến Trừng Hồ du ngoạn.”
“ hôm nay Trừng Hồ nhất định ít lang quân tiểu thư, hơn nữa Tứ Thuận cũng từng đến Thiều Quang Viện, lo lắng đến đó sẽ gặp đại công tử và tam cô nương.”
Thì tối qua Tứ Thuận mang lời của Ấn Hành đến, là hôm nay đưa nàng và Ấn Ngu đến Trừng Hồ du ngoạn, cầu chút may mắn ngày xuân.
Ấn Uyển từ chối.
Bây giờ Thẩm thế tử cũng gửi thư, nàng cũng .
Dù ngoài việc hai ban hôn, Thẩm thế tử còn ơn với nàng, thể nào từ chối mặt mũi của ân nhân .
Vạn nhất gặp Ấn Hành và bọn họ, Ấn Uyển cũng để tâm.
Thế là nàng liền để Hằng Nương giúp trang điểm đơn giản, vốn dĩ che vết sẹo do d.a.o vẫn lành mặt, nhưng Ấn Uyển mấy để ý.
“Thôi , thoa bao nhiêu phấn cũng che , ngược còn khiến vết thương khó lành. Đã , cũng cần che gì, Thẩm thế tử cũng .”
Hằng Nương cô nương để tâm những điều , nhưng trong lòng nàng để tâm.
Rốt cuộc cũng là con gái nhà, để ý là thể sống trong thế gian .
Trong thư của Thẩm Độ , để nàng đến bến thuyền Tây Viên của Trừng Hồ đợi , ở đó một tiểu lâu thể nghỉ ngơi, cảnh xuân tươi thể thu hết tầm mắt.
Thế nhưng đợi bọn họ đến đó, đợi hồi lâu cũng thấy Thẩm Độ xuất hiện.
Nhìn tách bàn hết tách đến tách khác, ánh nắng ban mai lên đến đỉnh đầu , vẫn thấy bóng dáng .
Hằng Nương là đầu tiên yên .
“Cô nương, Thẩm thế tử chẳng lẽ đang đùa giỡn chúng , chúng đợi gần hai canh giờ , vẫn thấy đến.”
Ấn Uyển vội, nàng ung dung trong tiểu lâu , ngắm cảnh xuân bên ngoài cũng thật yên tĩnh.
“Không , đợi thêm chút nữa , nếu qua giờ Ngọ mà thế tử vẫn đến, chúng sẽ về phủ .”
Có lẽ việc gì đó níu chân .
dù cố ý khó , Ấn Uyển cũng tức giận.
Thế nhưng cần đợi thì đến, gặp, cố tình xuất hiện ở đây.
Ấn Hành mặt chút nặng nề bước về phía nàng, mặc dù trong lòng hiểu rằng hôm nay nàng chắc chắn sẽ đến, nhưng trong lòng cũng ghen tị vô cùng.
Tối qua mấy mời nàng, nhưng từ chối, hôm nay nàng vì một phong thư của Thẩm Độ mà ngoài.
Vậy trong mắt nàng, trưởng cận mười mấy năm như , còn bằng Thẩm thế tử mới gặp mấy mặt ?
Mà Ấn Ngu theo phía thấy Ấn Uyển, liền mừng rỡ chạy .
“Nhị tỷ tỷ!”
Nàng dường như vô vàn lời với Ấn Uyển, nhịn liên tục : “Nhị tỷ tỷ, tỷ cũng đến ! Vừa thấy tỷ?”
“Vừa nãy ca ca dẫn chèo thuyền , đến nhiều lang quân tiểu thư, Lục cô nương nhà Hộ Bộ ngày xưa cùng tỷ học nữ học cũng đến đó, nàng còn hỏi thăm tỷ.”
Ấn Ngu hớn hở chia sẻ những gì thấy và , thế nhưng khuôn mặt một lời của Ấn Uyển, dần dần khiến giọng của Ấn Ngu nhỏ dần, sắc mặt nàng cũng từ từ trở nên thận trọng.
Người ngoài , cứ như Ấn Ngu sợ chọc Ấn Uyển tức giận, nên mới trở nên rụt rè, về thì dứt khoát mở lời nữa.
Không khí trầm mặc, vô cớ trở nên nặng nề.
đợi Ấn Hành lên tiếng, một giọng nữ phá vỡ sự tĩnh lặng nơi đây.
“Nhị cô nương, vẫn còn tức giận ư?”
“Ngươi và tam cô nương là một nhà, thể vì và tam cô nương đôi bên tình nguyện, mà ngươi liền nghĩ thông trút giận lên chính ruột của .”