Thông báo
Website sẽ tạm ngưng hoạt động để bảo trì từ 02:00 - 03:00 ngày 12/08/2025. Rất mong quý độc giả thông cảm và quay lại sau thời gian này.
Xin cảm ơn!

Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 40: Gặp gỡ Cao Kình

Cập nhật lúc: 2025-08-10 07:38:25
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ấn Uyển n.g.ự.c khựng , lúc tiếng bên ngoài doanh trướng vẫn ngừng truyền đến.

Đối với nàng mà , nghi ngờ gì là sói hổ, nhưng tương đối mà , nàng bây giờ thà mãnh thú cắn chết, cũng rơi bẫy kẻ ác, lời tiếng cho c.h.ế.t oan.

Ít nhất cái còn cơ hội sống sót.

Nghĩ đến đây, Ấn Uyển quả quyết chui từ khe hở doanh trướng đó.

Thẩm Độ cứ thế bình tĩnh nàng, như thể đang một quan trọng, nhưng hành động hôm nay của vẫn khiến Ấn Uyển ghi nhớ trong lòng.

Ân nghĩa gửi than trong tuyết, hai .

“Đa tạ Thế tử.”

Ấn Uyển chút do dự chạy trong rừng, dù mang theo vết thương, cũng hề ý dừng .

Nói đau ? Đương nhiên là đau!

Chỉ là những nỗi đau , Ấn Uyển dần cảm thấy tê dại .

Ba năm đó, ngày nào mà chẳng trôi qua trong nỗi đau đớn giày vò?

Nàng cũng như hiện tại, phản kháng hết đến khác, nhưng sự thật khiến nàng ngày càng nhận , sức mạnh cá nhân thật sự quá đỗi nhỏ bé.

Khi tra tấn bên cạnh quận chúa, ai về phía nàng, ngay cả một cành cao để nàng nương tựa cũng .

khi trở về dù cũng khiến nàng tuyệt vọng lạnh lẽo, may mắn Ung Đô rộng lớn, vẫn thể để nàng tìm cành cao để nương tựa.

Ví dụ, Thúc Nhi Hằng Nương, tổ mẫu, ví dụ… Thẩm Thế tử.

Cỏ cây còn cần đất đai dinh dưỡng mới thể trưởng thành, nàng cũng , cần lớn mạnh sức lực của bản .

Những kẻ thể g.i.ế.c c.h.ế.t nàng, Ấn Uyển đều sẽ nắm chặt trong tay.

Ôm lấy nỗi bất cam , Ấn Uyển chạy càng lúc càng nhanh, cũng màng phía dẫn đến .

Cho đến khi nàng một chân giẫm hố bẫy bố trí, cả mạnh mẽ ngã nhào xuống đất, xương mũi cứ như gãy lìa, đau đớn ngừng.

Khoảnh khắc tiếp theo khi dậy, đột nhiên phát hiện một nam tử ở mặt nàng.

Hắn hai chân bất tiện, xe ngựa.

Trong tay còn nắm một con rắn nhỏ hoa văn màu nâu.

Ấn Uyển sợ đến lập tức bò dậy, liên tục lùi mấy bước, nhưng nàng nhận dáng vẻ của nam tử đó.

Lại là… Cao Kình.

Đích tử của phủ Tể tướng, cũng từng là một thiên thiên lang quân nổi danh Ung Đô.

bây giờ, chỉ thể xe ngựa, ngay cả cũng dậy .

Trong lúc ngỡ ngàng, Ấn Uyển hiểu vì ở đây!

nghĩ đến quan hệ giữa Thẩm Độ và , ruột, Thẩm Độ thể ở trường săn, Cao Kình cũng ở đây, thì gì lạ.

Ấn Uyển đang định mở lời, đột nhiên thấy bắp chân Cao Kình rỉ vết máu, dấu răng rắn nhỏ rõ ràng, còn kịp xử lý.

Thế là nàng lập tức phản ứng , đại khái con rắn nhỏ cắn.

Ấn Uyển quanh bốn phía, lập tức xổm xuống, xé một mảnh vải từ vạt váy của , lấy con d.a.o nhỏ ở cổ tay .

“Cao Lang quân, ngươi rắn cắn , giúp ngươi xử lý. … mong Cao Lang quân giúp một tay, nếu khác hỏi đến, ngươi cứ ngươi từng gặp , ?”

Giờ phút nếu Ấn Uyển chạy, chuyện e rằng sẽ còn tệ hơn. Nơi đây cách doanh trướng của Thẩm Độ quá gần, bất cứ lúc nào cũng thể kinh động khác. Đến lúc đó tránh khỏi rắc rối.

Không bằng ở nể mặt một chút, huống hồ nàng và Cao Kình từng hai gặp mặt, đây tại một buổi đấu mã cầu, Cao Kình còn giúp nàng giải vây.

Nàng Cao Kình .

Cho nên mới cả gan ở chuyện điều kiện với .

Vết cắn của rắn nhỏ cạn, Ấn Uyển chút do dự vạch hai nhát lên vết thương của . Lại dùng mảnh vải buộc chặt phía vết thương, dùng thủ pháp thành thạo từng chút một nặn m.á.u độc từ vết thương .

Nàng thủ pháp , là do lúc quận chúa đặt cực hình trâm bồn, phàm là nô lệ lời, đều sẽ lột sạch quần áo ném đó để mua vui.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-40-gap-go-cao-kinh.html.]

Do đó, trong trâm bồn thỉnh thoảng sẽ rắn nhỏ lén lút bò , bò chuồng ngựa nơi bọn nô lệ ngủ, cắn vài nhát.

Ấn Uyển cũng từng cắn, may mắn là rắn độc.

Giúp xử lý vết thương nhiều, tự nhiên liền thành thạo.

Và lúc sắc mặt Cao Kình khẽ biến, trong từng đợt đau đớn, ánh mắt rơi xuống hàng mi rủ của Ấn Uyển.

Hàng mi dài của nàng, hệt như đôi cánh bướm đang vỗ.

Vài năm , nàng vẫn là thiếu nữ nhặt bức tranh câu cá lạnh lẽo chê ghét của .

Nàng như những khác chê bức tranh đó may mắn, mà ngược khá thưởng thức khi tâm trạng của lúc vẽ tranh.

“Ngàn núi tuyết chiều, một câu cá bên sông lạnh, vẽ tranh thật sự là tấm lòng khoáng đạt, cùng như khát khao sông núi hùng vĩ! Quả thực là cùng chí hướng, tài năng hội họa xuất chúng! Chỉ là vẽ tranh , lẽ chút vui. Chắc là do áp bức kìm nén, nơi trút giận, mới khiến bức tranh trông tiêu điều bi thảm đến .”

Thiếu nữ tươi sáng ngày đó, nay sa sút thành bộ dạng .

Cao Kình chìm suy tư, đôi đồng tử đen nhánh như hồ sâu thấy đáy.

Mãi đến khi Ấn Uyển băng bó xong vết thương cho , ngẩng đầu đối diện ánh mắt , Cao Kình mới nặn một nụ .

Thế nhưng thời gian đợi ôn chuyện cũ, phía đám cỏ dại truyền đến tiếng của tùy tùng : “Lang quân! Lang quân ở đó ?!”

Ấn Uyển sắc mặt căng thẳng, vội vàng dậy, cung kính hành lễ với : “Mong Cao Lang quân nể tình hôm nay, thể giúp một tay.”

Cao Kình ném con rắn nhỏ bóp c.h.ế.t , khẽ : “Nhị cô nương đừng lo lắng. Chỉ là phía là bên trong trường săn, mãnh thú xuất hiện, một ngươi là nữ tử tiện…”

Nghe câu đầu tiên, Ấn Uyển vô cùng cảm kích, tuyệt nhiên dám đòi hỏi quá nhiều.

Sau một tràng cảm ơn, nàng chạy sâu trong rừng.

Chỉ để một bóng lưng.

Nàng chạy bao lâu, mệt đến thở hổn hển, xác định ai đuổi kịp đó, Ấn Uyển mới tựa một cái cây xuống.

Vết thương mu bàn tay đau đớn ngừng, nàng thể chạy sâu hơn trong rừng nữa, nếu khi trời tối sẽ càng nguy hiểm hơn.

Nơi đây là trường săn, tất nhiên sẽ đường mòn.

Chỉ cần rời xa doanh trướng, dù lúc khác phát hiện, Ấn Uyển cũng sẽ .

Giờ phút e rằng doanh trướng của Thẩm Độ, đang chờ xem cảnh nàng và Thẩm Độ ở cùng .

Chỉ tiếc là khiến bọn họ thất vọng !

Ấn Uyển bình tĩnh vài phần, ở nơi tương đối trống trải trời, tìm hướng tây nơi trang tử tọa lạc mà .

Và ở phía tây mặt đất cẩn thận tìm kiếm dấu chân ngựa qua.

Hai ngày nay trời đổ mưa nhỏ, đất trong rừng mềm ẩm, dấu móng ngựa còn rõ hơn bình thường.

cái , Ấn Uyển liền tìm đúng phương hướng, sẽ như ruồi đầu mà khỏi trường săn.

Ước chừng một canh giờ, rừng rậm dần thưa thớt, đất hoang càng nhiều hơn.

Ấn Uyển trong lòng vui mừng, cảm thấy thấy hy vọng.

Tầm mở rộng, nàng lẽ thể kịp tìm thấy đường núi khi trời tối, nếu may mắn lẽ còn thể thôn làng chân trường săn để tá túc một đêm.

Ấn Uyển từng theo Ấn Hành đến trường săn một , khi đó Ấn Hành còn săn ít con mồi, Hoàng thượng đều ban thưởng cho .

Trên đường về đều đầy vẻ huy hoàng, phụ càng vì thế mà kiêu hãnh thôi.

Ấn Uyển cũng , gặp ai cũng kể về ca ca của .

“Ca ca săn con mồi nhiều nhất, còn nhiều hơn cả tiểu hầu gia! Dù dựa vẻ mặt của văn nhân, nhưng ca ca mang võ tướng! Có lẽ đỗ cao cũng quan, mà chiến trường lập công!”

những chuyện quá khứ từng khiến nàng tự hào, giờ đây đều trở thành mũi tên lông vũ ngừng đ.â.m xuyên trái tim Ấn Uyển.

Nàng cũng còn ca ca nữa .

Ấn Uyển mạnh mẽ gạt nước mắt, một cái cây về phía .

Thế nhưng lúc , một mũi tên lông vũ bất ngờ b.ắ.n về phía nàng!

Với tiếng “Keng” một tiếng, ghim chặt nàng cây!

Loading...