Thông báo
Website sẽ tạm ngưng hoạt động để bảo trì từ 02:00 - 03:00 ngày 12/08/2025. Rất mong quý độc giả thông cảm và quay lại sau thời gian này.
Xin cảm ơn!

Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 37: Lưu ta hay Lưu y

Cập nhật lúc: 2025-08-10 07:37:52
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ấn Uyển ngẩng đầu, Thẩm Độ đang về phía .

Trong lòng nàng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.

Giờ đây nàng còn dám xa xỉ hy vọng sẽ tin tưởng nàng, sẽ kiên định về phía nàng.

Nàng cũng kể chi tiết từng li từng tí tình cảnh lúc đó, cũng sẽ ai tin.

Bọn họ chỉ thấy điều bọn họ thấy, giống như lúc cưỡng ép nàng lấy m.á.u .

Thế nhưng Thẩm Độ, kẻ ác mà thế nhân thường nhắc đến, nguyện ý tay giúp đỡ nàng giờ phút .

Hai đều là Ấn Uyển vì tự bảo vệ mà cầu cứu, còn giờ đây y chủ động giải vây cho nàng.

Chỉ thấy y dừng bên cạnh Ấn Uyển, ngoắc ngoắc tay về phía nha tên Ốc Đồng.

Đôi mắt đen thẳm , như dã thú ẩn trong đêm tối, khiến mà lòng lạnh lẽo.

Đến cả giọng cũng sắc như dao, y hỏi chuyện như lưỡi d.a.o bén kề cổ họng: “Ngươi tận mắt chứng kiến, bản thế tử cũng tận mắt chứng kiến, rốt cuộc là và ngươi ai đang dối?”

Thân thể Ốc Đồng ngừng run rẩy, đặc biệt là khi đối diện với ánh mắt y, hai chân "phịch" một tiếng quỳ xuống đất cầu xin.

“Dạ… đương nhiên là lời Thế tử gia là thật, lẽ, lẽ là nô tỳ rõ, ban đêm trời tối om…”

Ấn Hành ánh mắt sắc bén, mượn đà mở lời.

“Vừa Ngu Nhi cũng là hiểu lầm thôi, hôm nay trang viên yên bình, giờ cũng còn sớm nữa, đợi ngày mai hãy . Ngu Nhi cũng cần nghỉ ngơi.”

Lưu Dần cau mày, thấy Ấn Hành giờ đây giúp Ấn Uyển và Thẩm Độ, lập tức tỏ vẻ vui.

“Ấn Hành! Ngươi thật sự tin ? Thẩm Thế tử mở lời, ai dám một chữ ""? Kẻ đó thể biến đen thành trắng!

Hay là ngươi thể đối xử công bằng giữa Ngu Nhi và Ấn Uyển ? Chỉ vì Ngu Nhi hiểu chuyện và ngoan ngoãn hơn một chút, ngươi liền khó nàng, bắt nàng nhường nhịn đủ điều?”

“Tiểu công gia, đây là chuyện nhà của Ấn phủ chúng , ngươi cần hỏi nhiều. Chuyện cầu hôn còn hỏi rõ ngươi .”

Lời quả thực chặn họng Lưu Dần, khiến y thốt nên lời. Y tự đuối lý, cụp mắt xuống, thấy nước mắt Ấn Ngu tuôn rơi, hé răng một lời, tức đến lạnh, hừ một tiếng phất tay áo rời .

Chuyện nhà cái quái gì! Bọn họ tưởng quản ?

khi y , hiện trường chìm một lặng kỳ quái, cho đến khi Ngụy Thị phá vỡ bầu khí cứng nhắc, đỡ Ấn Ngu dậy, đau lòng khoác áo choàng lên nàng.

“Thôi bỏ , Ngu Nhi và Uyển nhi đều thương , vài chuyện ngày mai hẵng .”

vết thương của Ấn Uyển, cũng hỏi han vài câu, nhưng lời đến khóe miệng, ánh mắt đẫm lệ của Ấn Ngu càng khiến bà xót xa hơn.

Thế là bà sang an ủi Ấn Ngu: “Con , hôm nay chỉ là một sự hiểu lầm, con và tỷ tỷ con đều là cục cưng trong lòng của mẫu và ca ca, dù ai thương lòng cũng đều đau xót.”

“Nương, con , con chỉ lo nhị tỷ tỷ hiểu lầm thôi.”

Nàng giả vờ kiên cường lau lau nước mắt, Ấn Hành hít sâu một , thấy Ấn Uyển bên cạnh ngay cả biểu cảm cũng .

Nghĩ đến vết thương của nàng, lòng y mềm , : “Nương, đưa Ngu Nhi về , con ở đây chăm sóc Uyển nhi.”

Ấn Ngu trong lòng khẽ giật, nước mắt kìm nữa mà tuôn rơi. Nàng vội vã bước nhanh về phía cửa, Ngụy Thị vội vàng đuổi theo.

đúng lúc , Ấn Hành thấy Thẩm Độ ý định rời , trái còn thản nhiên xuống tự rót một tách .

Ấn Hành bất mãn : “Thẩm Thế tử, giờ còn sớm nữa.”

Thẩm Độ cho là đúng: “Đã thì, Ấn công tử thong thả tiễn.”

Lời chỉ khiến Ấn Hành sững sờ, ngay cả Ấn Uyển cũng bật .

Một cảm giác thoải mái khó tả, nên khóe mắt nàng dần cong lên, điều trực tiếp thu hút ánh mắt của Ấn Hành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-37-luu-ta-hay-luu-y.html.]

Tựa như khiến y chợt thấy nhị năm xưa từng mỉm mặt y.

Ba năm nay, y thường xuyên khao khát nhị thể sớm về nhà, còn thường nghĩ nhị thể như đây tủm tỉm theo y gọi trưởng, lúc nào cũng dựa dẫm y.

Một nụ như thế , y bao lâu từng thấy qua a.

Thế nhưng nụ của nàng là vì Thẩm Thế tử khét tiếng , nàng thà tin tưởng loại đó, đối với y mà trải lòng, cũng nguyện ý dành cho một sắc mặt .

Vừa nghĩ đến những điều , một luồng âm u khó tả từ trong mắt y dâng lên.

Đến cả giọng cũng trở nên vô cùng trầm thấp, hung dữ đến mức ngay cả Ấn Hành cũng ngờ tới: “Thẩm Độ, đây là khuê phòng của nữ nhi, ngươi và chúng thích, lúc tiện ở nơi đây.”

Ước chừng là sự giận dữ đột ngột của Ấn Hành quá rõ ràng, ngay cả Ấn Ngu và Ngụy Thị vẫn đang ở cửa cũng ngây .

Thế nhưng Thẩm Độ chẳng hề bận tâm: “Nếu cố ý thì ?”

Nói xong y còn quên liếc Ấn Uyển một cái, thẳng tắp chằm chằm Ấn Hành: “Ngươi nàng sẽ giữ , giữ ngươi?”

Lời tựa như một nhát d.a.o khoét tận tim Ấn Hành!

Y tự nhiên là tin Uyển nhi, nhưng y vẫn chút do dự trong chốc lát, cũng chính vì , sự bực bội vô cớ tràn ngập lồng n.g.ự.c Ấn Hành.

Vốn dĩ luôn bình tĩnh tự chủ, y thế mà túm chặt lấy vạt áo Thẩm Độ, Thẩm Độ mắt khẽ động, đưa tay lên là một quyền đánh tới!

Hai thế mà động thủ ngay trong phòng.

Ấn Uyển lập tức tiến lên chắn giữa hai : “Ấn Hành! Dừng tay!”

Khoảnh khắc nàng Thẩm Độ một tay kéo mặt, y chút biểu cảm hỏi: “Giữ , giữ y?”

Mang theo ý uy hiếp, rõ ràng cho Ấn Uyển đáp án.

Y giúp nàng, Ấn Uyển hứa với y đó, tất nhiên là giữ y .

Chỉ là lời còn , Ngụy Thị chạy đến mặt chặn Ấn Hành . Sau đó khách khí mở lời với Thẩm Độ.

“Thẩm Thế tử, hôm nay trong trang viên đủ loạn , Uyển nhi cũng trọng thương, và Tiểu công gia đều là cho cả nhà chúng .”

“Chỉ là xem giờ trời tối , một nam tử lập gia đình như nơi đây quả thực tiện, tuy ý gì khác, nhưng Uyển nhi nhà cũng là một nữ tử thành hôn.”

Thẩm Độ thấy phu nhân mặt, y cũng đến mức hỗn xược như .

Y chằm chằm Ấn Uyển, vẻ mặt ung dung vỗ vỗ hai tay.

“Nếu phu nhân bình tĩnh giải thích như , tự nhiên sẽ hiểu.”

“Ấn công tử và Tiểu công gia e là ngày thường quá gần gũi, giống y mà trở nên nóng nảy, lỗ mãng bốc đồng thế . Sau tính khí còn cần kiềm chế đôi chút.”

Đặt lời đó xuống, y dứt khoát rời khỏi căn phòng.

Ấn Hành bình tĩnh đôi chút, xoay trải chăn nệm cho Ấn Uyển, mặc dù Ấn Uyển lạnh lùng đối đãi, y vẫn sắp xếp thứ trong phòng thỏa, đợi Hằng Nương và những khác đến mới cùng mẫu rời .

khi đến trong viện, y vẫn kìm dừng bước, ngọn nến lay động trong phòng mà mở lời.

“Ngu Nhi, cũng như ngươi, tin tưởng nàng , chuyện hôm nay, quả thật là ngươi cẩn thận ngã xuống đúng ?”

Ấn Ngu trong lòng hoảng hốt, một cỗ ấm ức và cam lòng khó tả trào dâng. Nàng cứ nghĩ Ấn Hành cũng như Lưu Dần, sẽ chỉ nuông chiều thôi.

Ấn Uyển nhiều chuyện khiến bọn họ tức giận đến .

Thế nhưng bây giờ, y vẫn xem Ấn Uyển quan trọng đến thế.

“Ca ca, nếu, con nếu, là con tự ngã xuống thì ?”

Loading...