Thông báo
Website sẽ tạm ngưng hoạt động để bảo trì từ 02:00 - 03:00 ngày 12/08/2025. Rất mong quý độc giả thông cảm và quay lại sau thời gian này.
Xin cảm ơn!

Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 32: Bùn bồ tát qua sông

Cập nhật lúc: 2025-08-10 07:36:53
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Có gì là ? Quốc Công phủ chúng nhà nhỏ hộ bé, con bằng lòng kể hiềm khích cũ mà cưới hai cô con gái nhà họ, đáng lẽ là họ ơn con mới đúng.”

“Mẫu , như đối với Ngu nhi công bằng, vốn dĩ hôn thư của con và Uyển nhi cũng là…”

“Con thật sự chỉ thích Ngu nhi ? Đối với Uyển nhi một chút cảm giác cũng ?” Quốc Công phu nhân hiểu rõ con trai .

Thấy Lưu Dần sững , bà khẽ .

“Con là nhi tử của mẫu , mẫu con lương thiện đến mức nào, Ấn Uyển tuy khi trở về phủ tính tình đổi lớn, nhưng rốt cuộc cũng là lớn lên cùng con.”

“Nếu nàng hủy bỏ hôn ước với con, nàng là một tỳ nữ quận chúa gọi đến đuổi tùy ý, còn nhà ai sẽ nàng nữa? Chắc hẳn Nhi tử con cũng đành lòng .”

vỗ vỗ vai Lưu Dần, đúng lúc , ma ma ngoài cửa đến thông báo.

“Phu nhân, Bá phủ phu nhân cầu kiến.”

sắc mặt đổi, chỉnh thần thái mời .

Ngụy thị đến đây cũng vì quá tức giận, tin Ấn Uyển Lưu Dần thả chó săn uy hiếp, chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó nàng thấy xót xa.

đến nơi , sắc mặt cũng còn hòa nhã như ngày thường.

Tuy nhiên Lưu Dần sớm liệu nàng đến vì điều gì, đợi Ngụy thị mở lời, liền chủ động nhận , thái độ thành khẩn.

“Bá mẫu, chuyện ngày hôm qua đều là của con, con lúc đó nghĩ nhiều, quá lỗ mãng , con sẽ đích xin Uyển nhi, mong bá mẫu cũng nguôi giận, tha thứ cho cháu một .”

Ngụy thị nào ngờ tiên hạ thủ vi cường, thêm việc Quốc Công phu nhân đang uống bên cạnh, chung quy cũng thể nể mặt hai phủ.

Ngụy thị đành dịu sắc mặt, vài câu coi như chuyện từng xảy .

Chỉ là nghĩ đến Thẩm thế tử, Ngụy thị yên.

“Ta lúc đó Thẩm thế tử cũng mặt, ngoài sẽ về Uyển nhi nhà thế nào. Ta , thật sự là đành lòng!”

“Tiểu công gia, con và Uyển nhi vốn ký hôn thư, bây giờ Uyển nhi đang dưỡng bệnh ở trang viên, chi bằng con sớm ngày cầu hôn, cũng để dập tắt những tin đồn về Thẩm thế tử ngày hôm qua, đừng để liên lụy đến Uyển nhi nhà .”

Quốc Công phu nhân nhẹ nhàng đặt tách xuống, trong lòng hừ lạnh một tiếng.

Ngụy thị đúng là đến đây tính toán, chẳng là lo lắng Bá phủ bọn họ vì Thẩm Độ và Ấn Uyển mà truyền những tin đồn , gây bất lợi cho Bá phủ .

Cho nên mới vội vã bọn họ hạ sính lễ cầu hôn.

Lưu Dần ngờ Ngụy thị như , do dự : “Bá mẫu, chuyện e rằng quá vội vàng, con…”

“Nhi tử, bá mẫu con như , chúng hãy sớm ngày cầu hôn , chuyện ngày hôm qua vốn là con sai, thể vô duyên vô cớ khiến Uyển nhi chịu oan ức.”

“Nếu con sớm ngày cầu hôn hạ sính lễ, cưới Uyển nhi về nhà, khác sẽ gì nữa .”

“Mẫu …”

“Thôi , chuyện cứ mà quyết định. Ta thấy ba ngày nữa là ngày lành nhất, chi bằng ba ngày nữa chúng sẽ sắp xếp sính lễ đến trang viên hạ sính, mặt lão phu nhân Bá phủ, cũng thể hiện thành ý của Quốc Công phủ chúng , thế nào hả Ấn phu nhân?”

Điều đúng như ý của Ngụy thị, liền đồng ý ngay.

Cứ như , Uyển nhi nửa đời cũng nơi nương tựa , sẽ Thẩm Độ ảnh hưởng.

Tuy nhiên tin tức bên vẫn thể nhanh chóng truyền đến trang viên.

Ấn Uyển nhân lúc đêm tối, để Hằng Nương giúp nàng đánh tiếng, lén lút lẻn Phật đường ở hậu viện trang viên.

Mỗi sáng sớm, tổ mẫu đều sẽ tụng kinh trong Phật đường.

Ấn Uyển liền cả gan trốn tượng Phật, chỉ chờ lúc dâng hương sáng sớm.

Tuy nhiên còn đợi nàng chủ động lộ diện, roi của tổ mẫu vung về phía nàng!

Một tiếng “chát” vang lên đúng lúc quất Ấn Uyển.

lực đạo , chỉ chút đau nhẹ, nhiều hơn là kinh ngạc.

Trong lúc hoảng loạn, tổ mẫu Yến thị liền lạnh lùng tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-32-bun-bo-tat-qua-song.html.]

tóc mai bạc trắng, nhưng đôi mắt vẫn sắc bén như xưa, như chim ưng, mang theo cảm giác áp bách khiến mà khiếp sợ.

“Ai đưa ngươi ?”

Câu hỏi từ từ thốt , như gió lạnh thấu xương của tháng giá, một mảnh buốt giá.

Ấn Uyển vội vàng bò xuống, quy củ hành lễ quỳ xuống.

“Tổ mẫu, chuyện là ý của một Uyển nhi, Uyển nhi chỉ gặp tổ mẫu một .”

“Uyển nhi tự với tổ mẫu, nhưng nếu tổ mẫu, Uyển nhi e rằng ngay cả cái mạng cũng sống sót nổi. Vì thế Uyển nhi dù thế nào cũng đích gặp tổ mẫu để tạ ơn.”

Lão thái thái ném roi xuống, lưng về phía nàng, thản nhiên .

“Không cần con tạ ơn lớn như . chuyện của Bá phủ cũng quản, còn về ân oán giữa con và Bá phủ, đó cũng là chuyện riêng của con.”

“Đã con bây giờ sống sót, đường thế nào tự con lựa chọn, đừng mong thể ô che chở cho con. Ấn Uyển, con và huyết thống, cũng nghĩa vụ nhúng tay vũng nước đục Bá phủ vì con.”

“Tổ mẫu…”

“Tần Ma Ma, đưa nàng ngoài.”

“Tổ mẫu! Con dám phiền tổ mẫu, nhưng còn một chuyện con nhất định với tổ mẫu!”

“Nguồn gốc giữa con và Thẩm thế tử, bắt nguồn từ việc con tự bảo vệ , mới bám cây lớn đó để tìm một con đường sống cho . con về nhân cách của Thẩm thế tử, nên tổ mẫu luôn đề phòng xung quanh, đừng rơi cảnh hiểm nguy.”

Lão thái thái khẽ đầu , lạnh lùng một tiếng: “Bây giờ bản con còn đang như bùn bồ tát lội sông, đợi khi con khả năng tự bảo vệ hãy lo lắng cho khác , Tần Ma Ma, đưa nàng xuống.”

Ấn Uyển sững , lời của tổ mẫu dường như đánh thức nàng.

Cảm nhận sự đau nhức và vết thương , trọng lượng lời của tổ mẫu tăng thêm vài phần.

Nếu nàng ngay cả bản còn bảo vệ , thì thể mong bảo vệ khác?

Chẳng lẽ nàng một mực tìm kiếm nơi nương tựa, dựa tổ mẫu để thoát khỏi Ấn phủ, thoát khỏi những hiểm nguy đó ?

Trong lúc mơ hồ, Tần Ma Ma đưa nàng rời khỏi Phật đường.

Và còn thiện ý khuyên nhủ nàng một câu: “Nhị cô nương, lời lão nô thể cô nương thích , nhưng lão nô vẫn thấy cần thiết với cô nương.”

“Lão phu nhân quản chuyện Bá phủ, tay giúp đỡ, cũng là lão phu nhân nể tình cô nương và lão phu nhân từng một đoạn tình cảm tổ cháu.”

Ngoại ý Ấn Uyển cũng hiểu rõ.

“Uyển nhi hiểu , Uyển nhi sẽ tự tìm đường sống, sẽ phiền tổ mẫu.”

Nàng khẽ cúi , thấy Tần Ma Ma định , kìm gọi bà , nhỏ giọng dặn dò.

“Ma ma! Những ngày , xin hãy để ý nhiều hơn đến xung quanh trang viên, đừng để tổ mẫu thương.”

Nhìn bóng lưng Tần Ma Ma xa, Ấn Uyển hít sâu một , trở về sương phòng.

Hằng Nương vội vàng tiến lên đánh giá nàng, sợ nàng trách phạt.

Ấn Uyển kéo khóe môi, an ủi : “Nhũ nương, . Chỉ là… chúng e rằng rời khỏi trang viên .”

“Cô nương! Thân thể cô nương hiện giờ chịu nổi sự xóc nảy , nếu lúc rời , e rằng…”

“Cũng gấp gáp đến thế, nghĩ mấy ngày tới tĩnh dưỡng thể cho , đó tìm cơ hội rời khỏi nơi .”

“Còn về bên Bá phủ, lẽ dễ thoát , nhưng hiện tại chỉ thể tính . Vạn nhất bọn họ phái đuổi theo, chúng sẽ nghĩ cách ứng phó.”

Hằng Nương chút lo lắng, nhưng cảnh của cô nương nàng cũng còn cách nào khác để ứng phó.

Lão phu nhân che chở, cô nương chỗ dựa nào khác, giờ còn giao thiệp với như Thẩm thế tử.

Nàng khả năng đối phó, ngoài việc rời .

Nếu cứng đối cứng, chỉ là lấy trứng chọi đá. Ít nhất hiện tại là như .

Hằng Nương cũng chắc chắn, liệu bọn họ thể thuận lợi rời khỏi Bá phủ , đại công tử là cố chấp như , liệu thực sự bằng lòng để cô nương rời ?

Loading...