Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 30: Thay muội chịu tội
Cập nhật lúc: 2025-08-10 07:36:27
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên đường về sương phòng, Thẩm Độ hỏi Ấn Uyển: "Tiếng còi huấn luyện chó đó, ngươi ?"
Theo lý mà , chỉ thường xuyên tiếp xúc với ngao khuyển mới .
Bởi mới hiếu kỳ.
Ấn Uyển đúng lúc đột nhiên tim thắt , thể đột ngột ngã ngửa về phía .
“Cô nương!” Hằng Nương sợ hãi vội vàng đỡ lấy nàng, một đám nhanh chóng đưa nàng về phòng.
Thấy , Thẩm Độ bảo lang trung đến, còn thì gặp lão phu nhân .
Chuyện hôm nay, rốt cuộc cũng cho lão phu nhân một lời giải thích.
Tuy nhiên, rời , Ấn Uyển liền tỉnh .
Hằng Nương vội vàng đến bên cạnh nàng: "Cô nương! Người tỉnh ? Lang trung sắp đến !"
Chỉ cần hồi tưởng chuyện ngày hôm nay, Hằng Nương liền hít một khí lạnh.
Hốc mắt nàng ửng đỏ.
Còn Ấn Uyển thì mỉm , nàng lo lắng.
“Nhũ nương yên tâm, nãy cố ý ngất đó. Người chẳng , Thẩm thế tử đó, chúng thể tránh xa bao nhiêu thì tránh xa bấy nhiêu.”
Nàng cũng giải thích nhiều như với Thẩm Độ.
Trái tim đang treo lơ lửng của Hằng Nương lúc mới thả lỏng đôi chút, liên tục gật đầu.
“ cô nương, tuy hôm nay may mắn thế tử mặt giúp , nhưng... dù cũng lắm.”
“Ba năm nay cô nương ở Ung Đô, sự nguy hiểm của Thẩm thế tử. Ta đây cả ngày ở phủ đều một chuyện về . Chúng chỉ cầu mong bình an là , ngàn vạn đừng gây thêm rắc rối.”
Hằng Nương xong, Thúc Nhi dẫn lang trung .
May mắn là hôm nay cũng thương nhiều, chỉ là đáng sợ mà thôi.
Hằng Nương nghĩ đến việc nàng tay xé một miếng thịt từ miệng con ch.ó săn đó, vẫn còn sợ hãi run rẩy!
Nàng cẩn thận từng li từng tí đút thuốc cho Ấn Uyển uống, Thúc Nhi thì một bên lén lút lau nước mắt.
“Cô nương đến trang viện dưỡng bệnh mà cũng yên, tiểu công gia cũng thật là quá đáng!! Chỉ cần đổi sang một nữ tử khác, ai thể chịu nổi đây?”
Hằng Nương nén cảm xúc, nhẹ nhàng thổi thuốc đưa cho nàng uống: "Cô nương của chúng thật sự quá khổ , ở trong phủ sủng ái bao, nhưng bây giờ..."
Nhắc đến chuyện xưa, Hằng Nương và Thúc Nhi trong lòng đều quặn thắt, bọn họ ai cũng từng nghĩ đến cô nương của một ngày sẽ trải qua những ngày tháng như .
Ấn Uyển chỉ khẽ lắc đầu, trong lòng dâng lên ấm.
“Nhũ nương, Thúc Nhi, chẳng vẫn còn các ngươi ? Mặc dù... chút giống với đây, nhưng vẫn quan tâm, yêu thương.”
“Chỉ cần các ngươi còn , sẽ sợ! Mặc dù bọn họ đến đây yên , nhưng cũng chẳng cả, đường là do , biện pháp tự nhiên cũng là do nghĩ .”
“Nếu cứ như chìm đắm qua ngày, thì ai sẽ bảo vệ các ngươi? Nỗi oan ức của , ai sẽ thấu hiểu?”
Chẳng qua là nam tử từng yêu thích nhất tay độc ác, yêu nhất của vứt bỏ, nhưng chỉ cần nàng còn một thở, thì tính là đường cùng.
Nàng ngay cả m.á.u cũng vượt qua , chuyện , chắc chắn cũng thể từng chút một giải quyết.
Lúc nàng cũng , Ấn Ngu... rốt cuộc còn chuyện gì giấu giếm .
Có ý nghĩ kiên định như của nàng, Hằng Nương vội vàng thu nước mắt, tiện thể giúp Thúc Nhi lau khô nước mắt.
“Cô nương đúng, chúng còn đường lui , cùng lắm thì cũng chỉ là cái c.h.ế.t mà thôi.”
Ba chủ tớ , cũng coi như là tìm niềm vui trong khổ ải, an ủi lẫn .
Cứ như , trong lòng mới thể dễ chịu hơn một chút.
Chỉ là Ấn Uyển chút lo lắng chuyện hôm nay phiền đến tổ mẫu. phía tổ mẫu bọn họ nhận bất kỳ tin tức nào.
Cho dù là Thúc Nhi Hằng Nương, một ai thể tiếp cận sân viện đó.
Tuy nhiên đến khi màn đêm buông xuống, Tần ma ma bỗng nhiên tới sân viện.
Ấn Uyển vội vàng dậy, tưởng rằng tổ mẫu gặp , mặt lộ vẻ vui mừng: "Ma ma, tổ mẫu cho mời ?"
Tần ma ma biểu cảm : "Nhị cô nương, mời lối ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-30-thay-muoi-chiu-toi.html.]
Ấn Uyển kìm nén sự vui sướng trong lòng, vội vàng bảo Thúc Nhi giúp sửa soạn đơn giản một lượt.
Trên đường đến đường viện, nàng thậm chí nghĩ kỹ lời lẽ để khẩn cầu tha thứ .
Ngày đó là nàng hiểu khổ tâm của tổ mẫu, là nàng khiến tổ mẫu và Ấn Trường Chân nảy sinh hiểu lầm xung đột, rời phủ lâu như .
Hôm nay cơ hội, gì cũng chuyện thật rõ ràng với tổ mẫu.
Tuy nhiên Tần ma ma dẫn nàng đến đường viện, mà tới Bài vị đường đặt ở hậu viện trang viện.
Bên trong bày trí bài vị của mấy vị thái gia thái nãi tổ tiên Ấn phủ.
Giữa những ngọn nến lay động, Ấn Uyển quỳ bồ đoàn.
Tần ma ma bảo bà tử mang đến đằng điều, cất lời.
“Nhị cô nương, chuyện hôm nay, lão phu nhân vô cùng tức giận. Bất kể là ai, phàm những kẻ tham gia trò náo loạn đều chịu gia pháp trừng phạt, ngay cả Tam cô nương cũng đánh xong mới về.”
Ấn Uyển khẽ giật , nhưng nàng cũng thể hiểu lời tổ mẫu.
Trò náo loạn hôm nay quả thật khiến nàng chịu nhục, nên tổ mẫu tay trừng phạt , Ấn Uyển vui vẻ chấp nhận.
Nàng cởi bỏ áo choàng: “Hôm nay là Uyển nhi nhiễu loạn tâm tư tổ mẫu, Uyển nhi cam tâm chịu phạt.”
Tần Ma Ma nàng kiêu hèn, ánh mắt khẽ lóe lên.
Nhớ Ấn Ngu nãy lóc sống chết, bà âm thầm thở dài trong lòng.
Chỉ là thế sự bất công, nhưng thế gian , khi nào mới thể chỗ nào cũng công bằng đây?
Bà nắm chặt roi mây, nhưng khi vung roi xuống, sợi roi mỏng manh đánh lưng Ấn Uyển.
Mà là đánh Ấn Hành đột nhiên xông .
“Công tử?”
Tần Ma Ma khẽ nhíu mày, Ấn Uyển cũng tiếng đầu , thấy Ấn Hành chắn , trong lòng hiểu dâng lên một cỗ bực bội.
“Ấn công tử cần nhiều chuyện thừa thãi , hình phạt đáng chịu sẽ trốn tránh, chỉ những điều đáng chịu mới cam chịu thôi.”
Ấn Hành chỉ nàng, với Tần Ma Ma.
“Ma ma cần nương tay, đây là tự nguyện chịu tội Uyển nhi, chuyện ngày hôm nay với tư cách là trưởng của , kịp thời ngăn cản vốn sai.
Và với tư cách là cháu nội của tổ mẫu, giữ cục diện, cũng . Dù là chịu bao nhiêu hình phạt cũng cam tâm tình nguyện!”
“Uyển nhi đến trang viên để dưỡng bệnh, thể vốn , chịu nổi trận gia pháp .”
Ấn Hành căng chặt quai hàm, từng chữ đều lý .
Ấn Uyển cần lúc đến vẻ bụng: “Không cần như , Ấn công tử, …”
“Ma ma, đây là tự nguyện.”
Ấn Hành ngắt lời nàng kiên quyết , Tần Ma Ma vốn đành lòng Ấn Uyển chịu những vết thương , liền thuận theo ý Ấn Hành, thành việc chịu tội .
Sợi roi mây quật mạnh lưng , Ấn Hành thẳng tắp quỳ bồ đoàn, cắn răng .
Hệt như thuở xưa ở Bá phủ, khi hết đến khác chịu tội Ấn Uyển.
Ấn Uyển thuở nhỏ nghịch ngợm, lẽ vì rõ phụ mẫu sẽ quá trách phạt , nên thường xuyên gây họa.
Mỗi Ấn Hành đều nỡ chịu khổ sở da thịt, liền trăm phương ngàn kế ôm hết tội về .
Khi chịu trách mắng của phụ mẫu, đầu còn an ủi Ấn Uyển với vẻ mặt đầy áy náy.
đó cũng là chuyện qua .
Những cử chỉ hiện tại , so với ngày xưa cũng nhiều khác biệt.
Ấn Uyển m.á.u tươi nhanh chóng thấm lưng , cũng nãy cũng chịu tội Ấn Ngu.
Vài roi quật xong, Ấn Hành mồ hôi đầm đìa, miễn cưỡng nặn một nụ về phía Ấn Uyển.
đối diện là ánh mắt lạnh lẽo của nàng.
“Ấn công tử nghĩ rằng chịu tội , sẽ mang ơn đội nghĩa ?”
Ấn Hành chút kinh ngạc nàng.