Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 27: Xé nát miệng nàng ta
Cập nhật lúc: 2025-08-10 07:36:13
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không ai ngờ rằng, Ấn Uyển vốn luôn giữ quy củ lễ nghi, dám tay đánh Giang Lăng Ca.
Mặc dù cha mẫu Giang Lăng Ca là tá điền trong trang viên của Bá phủ, nhưng họ Bá phủ coi trọng, Giang Lăng Ca cũng là cô gái lão phu nhân đích lớn lên.
Không giống nô bộc, càng nữ tử rõ lai lịch từ bên ngoài .
Đánh nàng mặt , đồng nghĩa với việc tự tay xé nát thể diện của Giang Lăng Ca.
"Ấn Uyển nàng điên !! Nàng dám đánh ?"
Mắt Ấn Uyển lạnh, ánh mắt càng tựa gió lạnh của những ngày đông tháng giá: "Vậy nàng dựa cái gì mà đánh Hằng Nương?"
"Hằng Nương là hầu cận bên cạnh Tổ mẫu, luận vai vế còn cao hơn nàng một bậc. Nàng thể đánh nàng , vì thể đánh nàng?"
"Huống hồ, những chuyện của , cũng cần nàng đổi trắng đen."
Giang Lăng Ca thật tát mấy cái trả , nhưng nàng dù cũng là cô nương của Ấn phủ, cho dù là con gái nuôi, cũng là chủ tử của .
Nàng dám động thủ? Thế là nàng tức đến đỏ mắt, tức giận tủi mà lóc kể lể với Liên Chu.
"Liên Chu tỷ tỷ, tỷ xem xem, Nhị cô nương còn chút dáng vẻ ban đầu! Nàng sớm đổi ! Nếu đổi thành Tam cô nương, tay thương?"
"Cùng là con gái Bá phủ, một nữ tử vô danh tiểu , mặc cho nàng giả vờ thế nào, cũng thể giả khí chất quý nữ chân chính, chỉ ức h.i.ế.p những nữ tử dân thường như chúng , đây..."
Ấn Uyển lạnh: "Nếu nàng ăn xấc xược , cần gì xung đột với nàng?"
Nhìn những miệng thì gọi Nhị cô nương, cùng thả diều giấy, vui đùa, giờ đây đều mang theo ánh mắt thù địch và nghi ngờ đổ dồn đến.
Ấn Uyển cảm thấy thật nực .
Khi nàng còn con nuôi, cả thế giới đều đối xử với nàng hòa nhã vui vẻ.
Thế nhưng phận con nuôi tiết lộ, đặt bẫy, tất cả đều ở vị trí cao nhất mà chỉ trích nàng.
Họ chọn phớt lờ ba năm cống hiến của Ấn Uyển, chọn bỏ qua những vết sẹo rõ ràng nàng, ngược chỉ thấy cái ý tứ nông cạn giữ mạng của nàng.
Ngay cả một chút ý giữ mạng cuối cùng, cũng hiểu lầm thành ích kỷ.
Thôi , thế gian vĩnh viễn thể đánh thức một đang giả vờ ngủ.
Họ chọn ngơ, Ấn Uyển thể chỉ vài ba lời mà khiến họ tin rằng từng như .
Hôm nay nàng cũng quấy nhiễu hứng thú của Tổ mẫu, chuyện lớn tất nhiên .
Thế là nàng hiệu cho Hằng Nương định rời .
Ai ngờ Giang Lăng Ca ghi hận trong lòng, một tay giật đứt chuỗi hạt ngọc cổ tay .
Những viên ngọc tròn trịa lăn khắp bậc thang, Ấn Uyển để ý, chờ đến khi phản ứng kịp thì giày giẫm những viên ngọc tròn đó!
Theo hình nghiêng , nàng đột ngột ngã về phía , ngờ một bóng dáng màu đen sẵn bậc thang.
Ấn Uyển kinh hãi, lập tức nhanh mắt lẹ tay nắm lấy cây mai bên cạnh để giữ vững thể.
Điều khiến đôi tay của đàn ông mặc y phục màu đen , vốn định đỡ nàng, khựng giữa trung.
Cảnh tượng mang theo chút khí tức lúng túng, hộ vệ Đằng Kinh của đàn ông lập tức giải vây cho chủ tử.
"Gia, chúng đừng để lão phu nhân đợi lâu, mau trong ."
Người đàn ông ai khác, chính là thứ tử của Tướng phủ —— Thẩm Độ.
Liên Chu và vội vàng hành lễ: "Thẩm lang quân."
Thẩm Độ khóe môi cong lên , đầy hứng thú đánh giá Ấn Uyển, phớt lờ lời của những , tự đưa tay đỡ Ấn Uyển xuống bậc thang.
Cuối cùng còn quên trêu chọc: "Thân thể Nhị cô nương hồi phục tồi, giờ đây còn cả pháp để tránh thoát nguy hiểm, thấy cô nương như , cũng yên tâm ."
Yên tâm?
Ấn Uyển nhận thấy ánh mắt nghi hoặc của những xung quanh, nàng ở lâu với nam tử vô ích.
Liền khom hành lễ đúng mực, lời cảm ơn với , cũng tiện thể để những mặt hiểu rằng nàng và nam tử chỉ là tình nghĩa cứu mạng "bèo nước gặp ".
"Hôm đó đa tạ lang quân cứu giúp, nếu lang quân, e rằng gặp nhiều hung hiểm ."
Đôi mắt phượng của Thẩm Độ nhướng lên, lập tức hiểu rõ tâm tư của Ấn Uyển.
Hắn cố tình những lời khiến suy ngẫm.
"Nhị cô nương cần khách khí như , tình nghĩa giữa cô nương và , giúp đỡ cô nương là điều hiển nhiên. Hơn nữa... chuyện Nhị cô nương hứa với còn , vẫn đang chờ Nhị cô nương thực hiện lời hứa đó."
Lời thốt , Giang Lăng Ca và những khác lập tức mỗi một suy nghĩ.
Nàng nhịn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nàng khi nào dính líu đến Thẩm Độ ?! Chẳng lẽ nàng Thẩm Độ ..."
Tống Liên Chu huých khuỷu tay nàng ngăn : "Cẩn thận họa từ miệng mà ."
Giang Lăng Ca vẻ mặt khinh thường: "Nàng cấu kết với Thẩm Độ, vốn dĩ đặt danh tiếng Bá phủ mắt ! Còn cho khác ? Ai nàng tự hạ thấp thanh danh dây dưa với tên Thẩm Độ , là hãm hại Bá phủ !"
Ai cũng , Thẩm Độ thường.
Tống Liên Chu thấy ánh mắt như chó săn của Đằng Kinh quét qua, vội vàng bịt miệng Giang Lăng Ca .
Thẩm Độ như thể tai mắt khắp nơi, liếc xéo chậm rãi về phía Giang Lăng Ca.
Dưới ánh mắt kinh hoàng của , Thẩm Độ nhấc cằm Giang Lăng Ca lên, hỏi Ấn Uyển.
"Vừa cô nương ăn xấc xược với Nhị cô nương ?"
Ấn Uyển còn kịp lên tiếng, chỉ Thẩm Độ lạnh nhạt hất cằm Giang Lăng Ca , thẳng.
"Xé nát miệng nàng ."
"Lang quân!! Thẩm lang quân tha mạng !"
Những khác sợ hãi vội vàng cầu xin, nhưng Thẩm Độ chút do dự bước cổng viện, chỉ để giọng trầm ấm đó.
"Đem ngoài xé, đừng phiền lão phu nhân thanh tịnh."
Ấn Uyển sửng sốt một chút, Hằng Nương vội vàng khuyên nhủ: "Cô nương, chúng ."
Ở đây chỉ khiến cảnh tượng thêm hỗn loạn.
Sau chuyện , Ấn Uyển mới thứ tử của Tướng phủ đó tên là Thẩm Độ.
Cũng là nổi tiếng khắp Ung Đô khiến danh sợ mất mật.
Hằng Nương với nàng: "Cô nương điều , Thẩm lang quân bây giờ là hồng nhân bên cạnh Thánh thượng, tuy là thứ tử của Tướng phủ, Tể tướng đại nhân ưa , nhưng quyền thế áp , ngay cả của Tướng phủ cũng kính trọng đôi phần."
"Tuy nhiên... xa hoa vô độ, gian xảo tham lam, tay... trong tay còn dính ít máu. Cô nương chúng vẫn là nên tránh xa bao nhiêu bấy nhiêu, ngàn vạn đừng qua nhiều với , bằng cô nương ở Ung Đô sẽ bàn tán xì xào."
Ba năm , Ấn Uyển từng đến Thẩm Độ , mà ba năm , là... kẻ ác khét tiếng ở Ung Đô như .
Nghĩ đến việc trong lúc cấp bách lời cống hiến sức chó ngựa, Ấn Uyển chỉ cảm thấy lưng một trận ớn lạnh.
Nàng thu vẻ mặt, Hằng Nương lo lắng.
Thế nhưng hai khỏi sân, đột nhiên thấy Ấn Hành đang phía , dường như đang đợi nàng.
Ấn Uyển giật , rõ ràng ngờ đến!
Ánh mắt trầm xuống, nàng dứt khoát xoay rời từ phía bên .
Ấn Hành bước nhanh tới, chặn đường nàng.
Ánh mắt thẳng tắp nàng, hỏi: "Muội khi nào mật với Thẩm Độ như ?"
Thấy Ấn Uyển ngẩng đầu lên, nhưng gì, Ấn Hành càng thêm lo lắng.
Lời cũng nặng nề hơn vài phần: "Muội Thẩm Độ đó là ai ? Muội còn giữ danh tiếng của con gái nhà nữa ? Còn giữ thể diện của Bá phủ nữa ?"
"Thân là trưởng của , cần nhắc nhở , Thẩm Độ ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-27-xe-nat-mieng-nang-ta.html.]
Thế nhưng đợi xong, Ấn Uyển thể nhịn nữa mà mở miệng.
"Huynh vẫn là trưởng của ? Đã sớm ."
Ấn Hành sững tại chỗ, đôi mắt vốn ôn hòa như lộ vết nứt, nhẫn nại dịu giọng .
"Uyển nhi, chuyện ca ca quả thật , nhưng ca ca đối với vẫn như . Ta đến đây, cũng là yên lòng , nên mới..."
"Ấn công tử, là tai điếc mắt mù, là tai điếc mắt mù."
"Huynh nếu thật sự quá đáng, trăm phương ngàn kế bất chấp thể mà lấy m.á.u ? Nếu đối với vẫn như , thì miệng vong ân bội nghĩa?"
Trong lúc tim Ấn Hành khẽ đập, Ấn Uyển mạnh mẽ xé một góc y phục của !
Nàng ném chiếc tay áo dài hồ, ánh mắt lạnh: "Ta sớm của Ấn phủ, hôm nay cắt áo đoạn , ngày chúng ai nợ ai."
Ấn Hành khẽ mở to mắt, vẻ mặt khó tin chiếc tay áo xé toạc, trong lòng như một cây gai đ.â.m thẳng .
Đến mức đó ? Chỉ là một đổi m.á.u thôi mà! Nàng ngay cả lời đoạn tuyệt quan hệ cũng !!
Trong lúc sững sờ, Ấn Ngu vì cũng theo đến.
Nàng sợ hãi vội vàng từ cổng viện bước , quỳ thẳng mặt Ấn Uyển, kéo tay nàng cầu xin.
"Nhị tỷ tỷ, đều là đúng, là nên bệnh, là nên gây họa, tỷ giận thì cứ trút đây! Tỷ đừng bất chấp tình nghĩa của ca ca và cha mẫu đối với tỷ mà đoạn tuyệt quan hệ như chứ!"
Nàng nước mắt lưng tròng, gọi: "Ca ca trong lòng cũng khó chịu, ca ca cũng đang chịu đựng nỗi đau mà tỷ chúng lựa chọn, tỷ đừng nông nổi những việc ."
“Nhị tỷ tỷ, tỷ trách thì cứ trách , tất cả là vì , nếu ở đây, tỷ sẽ trở nên như thế .”
Dáng vẻ của nàng khiến cả đám xót xa thôi.
Nhất là Lưu Dần đang dẫn theo một đám phía .
Thấy yêu lạnh nhạt vô thị, thuở nào cũng Ấn Uyển lời lẽ tổn thương, trong lòng bỗng dưng nổi lửa.
Hắn sải bước chặn Ấn Uyển , một tay siết chặt xương cổ tay nàng .
“Ngươi cứ thanh cao như ? Chuyện nếu do ngươi khắp nơi , chúng từng bước ép buộc?”
“Ngu nhi thể còn lành, ngươi để khẩn cầu ngươi như ! Ngươi còn lòng ? Còn trưởng của ngươi nữa, bộ Ung Đô đều trưởng bảo vệ ngươi như thế nào!!”
“Cho dù ngươi trăng trời cũng sẽ hái xuống cho ngươi! Còn ngươi thì ? Ngươi chạy trốn đến đây, còn lớn tiếng tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ? Kẻ còn tưởng chúng điều gì với ngươi lắm!”
“Nếu như , thì đừng trách khách khí!”
Lưu Dần giận dữ dâng trào, mặc kệ Ấn Ngu ngăn cản, một tiếng còi vang lên, mấy con ch.ó săn cực kỳ nhanh nhẹn phi tốc xông tới, vây Ấn Uyển .
“ ca ca đừng!”
“Lưu Dần!”
Ấn Ngu và Ấn Hành đều kinh hãi, định ngăn cản nhưng của Lưu Dần cản hết thảy.
Lưu Dần hai mắt đỏ ngầu, gắt gao chằm chằm Ấn Uyển : “Từ nhỏ đến lớn, và trưởng của ngươi đều nâng ngươi như minh châu trong lòng bàn tay, trăm phương ngàn kế nuông chiều, trăm phương ngàn kế che chở cho ngươi!”
“Bây giờ ngươi là vị hôn thê cùng ký kết hôn thư, thì giờ đây , vị hôn phu tương lai , sẽ đến để uốn nắn đạo nghĩa của ngươi!”
“Mau xin Ngu nhi và trưởng của ngươi , nếu , những con ch.ó săn lợi hại đến mức nào ngươi đấy.”
Ấn Uyển hai chân siết chặt, thở cũng trở nên nặng nề.
Hằng Nương thấy liền vội quỳ xuống đất cầu xin cho nàng.
“Tiểu công gia hãy nghĩ ! Người nhị cô nương sợ chó săn nhất mà, huống hồ hôm nay là sinh nhật lão phu nhân, nếu chuyện , lão phu nhân sợ rằng...”
Lời còn dứt, Hằng Nương tên tiểu tư bên cạnh hung hăng đá văng sang một bên.
“Nhũ nương!”
Ấn Uyển đau lòng chạy tới, nhưng lũ chó săn phía bỗng nhiên nhe nanh giương vuốt lao tới cắn.
Nàng theo bản năng né tránh về phía , nhưng vì thế mà thể mất thăng bằng, lòng bàn tay cọ xuống đất, cào mấy vết máu.
Đau đớn khiến nàng tú mi nhíu chặt, khuôn mặt ngẩng lên đối diện thẳng với ánh mắt đầy dãi dớt của lũ chó dữ.
Khoảng cách chỉ một thước, hai con ch.ó dữ như thể thể xé nát nàng bất cứ lúc nào.
Khóe môi Ấn Uyển lạnh lùng run rẩy, ánh mắt chậm rãi dịch chuyển, dừng Lưu Dần.
Trong thoáng chốc, nàng trở về những ngày quận chúa kéo đến hậu viện mua vui.
Ngoài cưỡi ngựa b.ắ.n bia, quận chúa còn thích huấn luyện chó săn và săn.
Hai con ngao khuyển mà nàng nuôi, so với hai con linh đề khuyển còn hung ác hơn nhiều.
Chỉ là nàng ngờ tới, kỹ năng giữ mạng mà nàng ép buộc học , ngày dùng để thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của .
Chỉ thấy ánh mắt Ấn Uyển chợt sắc lạnh, như thể buông xuôi thứ, nhanh chóng vươn tay, tiên phong cắm cổ họng con ch.ó săn!
Tay còn bẻ quai hàm của con ch.ó săn, khiến nó sức chống đỡ.
Mọi kinh hãi! lúc , con ch.ó săn thứ hai bỗng nhiên lao tới cắn bắp chân nàng, Ấn Uyển đột ngột rụt , chỉ để con ch.ó săn xé rách vạt váy của nàng.
Chuyện kinh động ít trong trang viện, vô ánh mắt đều dồn dập tới.
Ngay cả Lưu Dần cũng kinh ngạc, rõ ràng ngờ Ấn Uyển thà liều mạng với chó săn, cũng chịu cúi đầu xin hai tiếng!!
Ý định ban đầu của chỉ là dọa nàng một chút, bởi vì điều nàng sợ nhất chính là chó săn, chỉ cần nàng chịu cúi đầu, sẽ truy cứu gì nữa.
Tuy nhiên, Ấn Uyển những cúi đầu, ngược còn liều lĩnh phản kháng.
Chống chịu cơn đau cắn xé, nàng đè lên con ch.ó săn chế ngự, giật một miếng thịt ở cổ họng nó.
Còn một con khác, nàng nhân lúc né tránh, nhặt đá hung hăng nện đầu.
Chó săn là loài vật vô cùng thông minh, khi nhận thấy nguy hiểm, nó liền dừng đối chọi, tìm thời điểm thích hợp từ phía Ấn Uyển vồ lên để săn mồi.
Lúc Ấn Hành vội vàng, xông tới mặt Lưu Dần gầm lên: "Còn mau dừng !!"
Lưu Dần nắm chặt lòng bàn tay, đưa mắt hiệu cho hạ nhân.
đúng lúc , lũ chó săn mất kiểm soát, ngay cả hạ nhân cũng thể tiếp cận.
Khi chó dữ tiến gần, Ấn Uyển cảnh giác quanh, đôi mắt đỏ ngầu đầy cảnh giác.
Cho đến khi nàng thấy bóng dáng quen thuộc của Thẩm Độ trong đám đông, cùng với con ngao khuyển bên cạnh , hình lớn gấp đôi so với những con ch.ó săn mắt!
Ánh mắt Ấn Uyển chợt lóe lên, chút do dự xé một chiếc lá cây, đặt lên môi thổi âm thanh chói tai.
Mọi còn kịp phản ứng, con ngao khuyển bên cạnh Thẩm Độ bỗng nhiên xông khỏi đám đông!
Trong sự kinh hãi của , ngao khuyển hung tợn cắn một ngụm cổ chó săn, m.á.u văng tung tóe tại chỗ, xác chó săn cứ thế quăng lên trung.
Tiếng lá chói tai ngừng, tiếng ngao khuyển xé xác cũng dứt, cảnh tượng đẫm m.á.u khiến ít cô gái sợ đến phát tại chỗ.
Chỉ Thẩm Độ, ánh mắt híp về phía Ấn Uyển.
Có thể gọi chó dữ của , ngoài bản , nàng vẫn là đầu tiên.
Sau khi ánh mắt trầm xuống, gạt đám đông , sải bước tới bên cạnh Ấn Uyển, một tay giật chiếc lá nàng đang đặt bên môi.
Âm thanh chói tai chợt ngừng bặt.
Ngay đó là tiếng châm chọc của Thẩm Độ, độ chói tai cũng kém gì tiếng lá .
“Tiểu công gia thật là oai quá nhỉ, một chút mặt mũi cũng cho lão phu nhân.”
“Đường đường giữa chốn đông thả chó săn cắn xé tiểu tôn nữ của lão phu nhân, chuyện ngươi cũng ? Không thương hoa tiếc ngọc thì thôi, cũng đến nỗi ngươi vả mặt già như chứ.”
Nghe , sắc mặt Lưu Dần tái mét.