Thông báo
Website sẽ tạm ngưng hoạt động để bảo trì từ 02:00 - 03:00 ngày 12/08/2025. Rất mong quý độc giả thông cảm và quay lại sau thời gian này.
Xin cảm ơn!

Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 26: Cái tát đó

Cập nhật lúc: 2025-08-10 07:36:06
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vấn đề , Ấn Uyển chuẩn tâm lý .

Nàng cũng tồn tại sự hổ thẹn trong lòng đối với tổ mẫu.

Ban đầu tổ mẫu sở dĩ rời khỏi phủ , bốn phía vân du, phần lớn là bởi vì Ấn Uyển và Vĩnh Định Bá cãi vã một trận lớn.

lúc đó Ấn Uyển hiểu, vì tổ mẫu đưa rời khỏi đây, đến Dậu Dương.

Nàng chỉ sống cùng phụ mẫu và trưởng, cho nên uyển chuyển từ chối yêu cầu của tổ mẫu.

Thế nhưng Vĩnh Định Bá Ấn Trường Chẩn từ tin tức , đến chất vấn tổ mẫu vì đưa con gái .

Cụ thể xảy chuyện gì Ấn Uyển cũng rõ lắm, kết quả cuối cùng, chính là tổ mẫu tức giận, ngay hôm đó đập vỡ thứ trong phòng, mang theo gia sản bỏ .

Cứ như ở bên ngoài bảy tám năm.

Cho đến mấy năm gần đây, Ấn Trường Chẩn mới cùng quan hệ với tổ mẫu hàn gắn, mỗi năm Tết Trùng Dương đều đến tìm tổ mẫu để tỏ lòng hiếu thảo.

Lúc tổ mẫu rời phủ, Ấn Uyển cảm thấy là của , lặp lặp đến xe ngựa của tổ mẫu để xin , khuyên tổ mẫu đừng cãi với phụ .

lúc đó nàng ma ma chặn ở bên ngoài, tổ mẫu cũng rõ ràng biểu thị gặp nàng.

Còn nhớ rõ giọng của lão thái thái khi đó truyền từ hộp xe ngựa, lạnh lẽo thất vọng.

“Ngươi với vốn dĩ huyết duyên, càng cần nhắc đến tình nghĩa tổ tôn. Mỗi một phương, tự lo liệu.”

Nỗi hổ thẹn đó, cho đến bây giờ vẫn thỉnh thoảng hiện lên trong lòng Ấn Uyển.

Khi ở Quận chúa phủ, nàng từng thề, nhất định sống sót trở về nhà, nàng cũng nhất định tự xin tổ mẫu.

Giờ đây nhận ân huệ của Tổ mẫu, sự áy náy càng như lũ núi vỡ đê.

Không Tổ mẫu cho phép nàng thì nàng sẽ .

Ấn Uyển quyết định để Thúc Nhi đỡ gặp Tổ mẫu, nhưng kết quả thể đoán .

Nàng còn bước sân hạ nhân canh gác chặn , nhất quyết cho nàng .

Dù cho Ấn Uyển thế nào, những đó cũng chút biến đổi thần sắc.

Thân thể của Ấn Uyển hiện giờ chịu nổi gió lạnh lùa qua, đành đưa trở sương phòng, tiên là tịnh dưỡng thể .

Hằng Nương và Thúc Nhi đều xót thương cho Ấn Uyển, hết lòng chăm sóc nàng, đồng thời cũng cố gắng tránh nhắc đến những đổi của Bá phủ trong ba năm nàng vắng mặt.

Ấn Uyển cũng thức thời hỏi.

Nàng chỉ một ý nghĩ, đó là phối hợp với lang trung trị bệnh, để cơ thể nhanh chóng bình phục!

Chỉ như , nàng mới thể nhiều việc hơn, để bảo vệ những mà nàng bảo vệ.

Ấn Uyển , nàng chỉ tạm thời sống trong trang viên, những kẻ diệt khẩu vẫn thành công, chắc chắn kẻ lòng cam chịu.

Nguy hiểm mà nàng đối mặt, là bất cứ lúc nào.

, dù lang trung kê thuốc đắng đến mấy, châm kim đau đến mấy, nàng đều hết sức phối hợp.

Không những thế, mỗi ngày nàng còn quên theo lời lang trung, vận động gân cốt trong phòng, thúc đẩy cơ thể hồi phục, lén lút luyện tập ám châm.

Thúc Nhi thỉnh thoảng bắt gặp, vô cùng tò mò, Ấn Uyển liền giấu diếm, kể cho nàng.

"Đây là một loại ám khí cực kỳ bí mật, dùng những cây kim thêu lớn nhỏ khác , giấu trong . Lúc nguy cấp, dựa thủ pháp cực nhanh thể đe dọa đối phương, tranh thủ cơ hội sống sót cho bản ."

"Trước ở Quận chúa phủ, từng thấy một nữ nô Hồ thủ pháp . Ta vì vô tình giúp đỡ nàng một , nàng liền chỉ cho cách ẩn giấu châm pháp."

"Chỉ là quá ngu , cũng dành đủ thời gian luyện tập, nên những cây kim trong tay chẳng tạo thành chút uy h.i.ế.p nào."

" Thúc Nhi, bây giờ thể yên chờ c.h.ế.t như . Nếu sở trường gì, chỉ phần khác ức hiếp. Hiện giờ đến Tổ mẫu cũng gặp , chi đến việc cầu Tổ mẫu che chở cả đời."

Thúc Nhi đau lòng Ấn Uyển, những vết sẹo đang dần lành nàng, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Tình cảnh tự bảo vệ bản , Thúc Nhi hiểu rõ hơn ai hết.

Bởi vì nàng học chữ, học một ít y thuật, cũng là do ở Bá phủ chịu đủ khi dễ, buộc như .

Nếu , nàng ngay cả cơ hội sống sót cũng .

Không còn sự quấy rầy của gia đình Ấn phủ, thể Ấn Uyển ngày một khá hơn.

Mới chỉ năm ngày ngắn ngủi, những vết thương ngoài rõ ràng bắt đầu đóng vảy, tinh thần cũng hơn nhiều.

Đương nhiên cũng chỉ là tương đối so với đây.

Thế nhưng mấy ngày nay, Ấn Uyển vẫn liên tục nhận sự từ chối của Tổ mẫu.

Nàng vài đến thăm, nào cũng chặn ngoài sân.

Cho đến ngày sinh thần của Tổ mẫu, Ấn Uyển thể đợi thêm nữa, khi chặn ngoài sân, nàng quỳ thẳng xuống, dùng lời lẽ ôn hòa chuyện với ma ma.

"Thẩm Ma Ma, hôm nay là sinh thần của Tổ mẫu, Uyển nhi chỉ gặp Tổ mẫu một , kính mong ma ma thành !"

Tổ mẫu thể tay giúp đỡ, đưa nàng khỏi Bá phủ, hẳn cũng là mềm lòng.

Nếu , Ấn Uyển gì cũng bày tỏ sự áy náy và lòng ơn với Tổ mẫu, rõ ràng chuyện năm xưa, trong lòng mới yên .

Thẩm Ma Ma lộ vẻ khó xử, thở dài : "Nhị cô nương, lão nô thành cho cô nương, đây là ý của lão phu nhân."

"Lão phu nhân , cô nương ở trong trang viên dưỡng bệnh cho thì thể rời bất cứ lúc nào, cần cảm ơn, cũng cần gặp mặt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-26-cai-tat-do.html.]

"Ma ma, giữa và Tổ mẫu tồn tại hiểu lầm, hôm nay dù vì mục đích gì, xét về tình lẫn về lý đều bái tạ Tổ mẫu, hơn nữa, ngày sinh thần của , là vãn bối, thể đến thỉnh an?"

Thẩm Ma Ma thấy nàng quyết tâm, gì cũng vô ích, liền chẳng thêm gì nữa.

Sau khi liếc hạ nhân canh gác một cái, nàng xoay rời .

Ấn Uyển thấy họ vẫn cho , bèn quỳ lâu hơn một chút, hòng thể để Tổ mẫu thấy tấm lòng thành của .

Thế nhưng nàng ngờ rằng, Tổ mẫu thấy nàng, ngược những khác thấy.

Chỉ thấy mấy cô gái trẻ trung xinh xách hộp thức ăn đến hành lang dài.

Mọi đều ngây khi thấy Ấn Uyển đang quỳ đất.

Trong đó, vài dẫn đầu đều là những khuôn mặt quen thuộc.

Họ là con gái của tá điền trong trang viên, hai đầu là Tống Liên Chu và Giang Lăng Ca, đều là bạn bè với Ấn Uyển từ nhỏ.

Chỉ là Giang Lăng Ca từng mâu thuẫn với Ấn Uyển, mỗi Ấn Uyển đến điền trang chơi, đều thích tụ tập với họ.

Nàng nuông chiều từ nhỏ, nhiều việc quen , ví dụ như xuống đồng, bắt cá, mỗi Ấn Uyển trở về lấm lem, Giang Lăng Ca đều cha mẫu nàng trách mắng một trận.

Dần dà, Giang Lăng Ca thấy Ấn Uyển liền trốn, cũng chẳng vẻ mặt lành gì với nàng.

Còn một khác là Tống Liên Chu, ngược như một chị lớn, luôn che chở cho Ấn Uyển.

Khi đó Ngụy thị còn thấy Tống Liên Chu chăm sóc Ấn Uyển , sợ Ấn Uyển về phủ bạn chơi, đặc biệt để Liên Chu cùng nàng đến Bá phủ ở nhờ nửa năm.

mấy bọn họ, cũng lâu gặp.

Thế nhưng Ấn Uyển còn thoát khỏi hồi ức, Giang Lăng Ca đột nhiên cúi xuống, vẻ mặt ngạc nhiên tò mò đánh giá nàng.

"Đây chẳng là... Nhị cô nương của Bá phủ chúng , quỳ ở đây hứng gió lạnh ?"

Thấy Ấn Uyển ngây , Giang Lăng Ca từ từ dậy, tay vuốt trâm cài tóc tự lẩm bẩm.

"Ta suýt nữa quên mất, là lão phu nhân gặp nàng, nàng cứ mặt dày đến cầu kiến."

"Nhị cô nương, nàng theo vị Quận chúa rời khỏi Ung Đô, chắc hẳn thấy nhiều cảnh đời, trải qua ít chuyện nhỉ? Nên mới lòng cao hơn trời, về phủ giở mặt với Tam cô nương, thế nào cũng chịu cứu Tam cô nương!"

"Bá gia phu nhân đối xử với nàng như con gái ruột , nàng như xứng đáng với họ ? Đương nhiên, cũng thể hiểu ngọn lửa đố kỵ trong lòng nàng. Dù giả là giả, ..."

"Lăng Ca, đừng nữa."

Liên Chu ngắt lời nàng, hiệu cho những sân , họ còn chúc mừng sinh nhật lão phu nhân.

Đối mặt với Ấn Uyển, Tống Liên Chu, từng che chở nàng khắp nơi ngày xưa, cũng chỉ khẽ khom , nhỏ giọng .

"Nhị cô nương, bên ngoài gió lạnh, đừng hỏng thể của ."

Những lời tưởng chừng quan tâm, nhưng lạnh nhạt đến một chút ấm.

Ấn Uyển lập tức nắm chặt vạt áo nàng lên tiếng: "Liên Chu tỷ tỷ, tỷ cũng... cho rằng là cứu Ấn Ngu, là đố kỵ nàng?"

Không đợi Liên Chu mở lời, Giang Lăng Ca một tay hất tay nàng , vẻ mặt đầy bực bội .

"Chẳng lẽ ? Ấn Uyển, nàng bây giờ còn là Nhị cô nương của Bá phủ nữa , tất cả chúng đều cần sắc mặt nàng mà việc."

"Kẻ chỗ dựa phía , thì cứ ngoan ngoãn sống hèn mọn ! Lão phu nhân gặp nàng thì cũng đừng mặt dày mà cứ đeo bám!"

"Hôm nay là sinh thần của lão phu nhân, nàng quỳ ở đây chỉ tổ mất mặt, huống hồ..."

"Lăng Ca đừng nữa, Đông viện còn quý nhân tạm trú, đừng để khác xem trò ."

Nhắc đến vị quý nhân , sắc mặt đều biến đổi, thu lời định rời .

Ấn Uyển lúc lớn tiếng .

"Không cứu Ấn Ngu! Mà là thể của chính chịu nổi."

"Ba năm Ấn Ngu gánh tội, theo Quận chúa chịu giày vò ba năm mới bảo Bá phủ, giờ đây thoi thóp một trở về, họ lấy m.á.u đổi mạng."

"Hơn nữa, cái gọi là huyết dẫn chi pháp đời liệu thực sự tồn tại ?! Vì cứ là , một hề chút liên quan nào đến Ấn Ngu mới thể đổi máu. Huynh trưởng và cha mẫu quan hệ huyết thống với nàng thì ?!"

"Ta từng đố kỵ nàng, cũng hiểu rõ những năm tháng qua là chim khách chiếm tổ chim khách, nàng hưởng thụ sự sủng ái mười mấy năm của Bá phủ."

"Vì cam tâm tình nguyện nàng gánh tội, cam tâm tình nguyện chịu khổ, một lời oán thán! cam lòng vô cớ đặt lên đài đổi máu, uổng công bỏ mạng. Ta chỉ sống, chỉ sống mà thôi..."

Nàng dường như trút hết những nỗi oan ức suốt mấy ngày nay !

Đôi mắt đỏ hoe, khi xong những lời , nàng cảm thấy một trận vô lực.

Bởi vì trong ánh mắt kinh ngạc, sửng sốt của , nửa phần hiểu ý của nàng.

Giang Lăng Ca thậm chí nhịn mà châm chọc lên tiếng.

"Sống ư? Không Bá phủ nàng sớm mất mạng ! Cho dù bắt nàng lấy m.á.u đổi mạng cho Tam cô nương, đó cũng là việc nàng thể từ chối!!"

"Theo lời nàng , chẳng lẽ nàng còn nghi ngờ huyết dẫn chi pháp đó, là cố ý hành hạ nàng ? Ta thấy nàng chính là ích kỷ, đố kỵ Tam cô nương chịu cứu , thì..."

Lời của Giang Lăng Ca còn dứt, Hằng Nương đột nhiên đẩy Giang Lăng Ca , che chở Ấn Uyển phía .

Giang Lăng Ca giật , thấy chỉ là một nô bộc hạ đẳng, đột nhiên tát Hằng Nương một cái.

Ấn Uyển thấy , sự giận dữ dâng trào, còn kịp phản ứng, nàng dậy mạnh mẽ tát Giang Lăng Ca một cái!

Tiếng "bốp" vang lên, đều đồng loạt hít một khí lạnh.

Loading...