Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 24: Tướng phủ thứ tử
Cập nhật lúc: 2025-08-10 07:35:52
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Có lẽ vì uất ức trong lòng khó tan, Ấn Hành thứ hai đến Dẫn Hoa Lâu uống rượu.
Từ giờ Ngọ uống đến đêm khuya.
Ngày thường hiếm khi như , đầu tiên uống nhiều như thế là khi Ấn Uyển quận chúa đưa rời khỏi Ung Đô.
Chàng phẫn nộ vì vô năng vô lực, chỉ thể trơ mắt chịu khổ, giúp bất kỳ điều gì, nên uất ức tích tụ khó tan.
cũng chính vì thế mà phát phẫn đồ cường, ba năm thời gian, giúp khảo thủ công danh.
Tuy hiện tại quan cư lục phẩm, bởi lẽ cáo giả tại gia, nhưng cũng là danh lưu Ung Đô, là thế tử trong lòng bao quý nữ.
Mà nay trơ mắt rời , nhưng nàng tự nguyện bỏ rơi .
Ấn Hành tửu lầu, đám trẻ con bên đang đốt pháo hoa nhỏ, từng đốm lấp lánh nở rộ, khiến ý thức càng thêm mơ hồ.
Ấn Ngu lo lắng cho , chẳng màng thể cũng tìm đến.
“Ca ca! Huynh uống nhiều quá , thế đây?”
Nghe thấy lời quen thuộc của Ấn Ngu, Ấn Hành khẽ mỉm , đặt chai rượu sang một bên:
“Ngu nhi, đến đây?”
Chưa đợi Ấn Ngu mở lời, Tuyết Tùng vội vàng chủ tử đáp lời.
“Bẩm thế tử, cô nương tin uống nhiều rượu ở Dẫn Hoa Lâu, trong lòng đỗi lo lắng, chẳng màng thể cũng nhất định đòi đến đón về nhà.”
Ấn Hành tự giễu, đau lòng nắm lấy tay Ấn Ngu cảm khái than thở.
“Vẫn là Ngu nhi thương .”
Không giống như một vài , thể bỏ mặc tình nghĩa của bọn họ, là .
nghĩ đến những khổ đau nàng trải qua, lửa giận trong lòng Ấn Hành tiêu tan ít.
“ cũng trách nàng, Ngu nhi, A tỷ của chỉ là tính tình cố chấp một chút, nàng là cô nương nhất.”
“Trước khi về phủ, nàng là A duy nhất của , từ nhỏ bảo vệ nàng, yêu thương nàng, nỡ để nàng chịu một chút khổ sở nào. Ngay cả tuyết lạnh mùa đông, cũng nỡ để nàng tự , chỉ sợ nàng lạnh.”
“Nàng chúng nuôi dưỡng thành thể yếu ớt như , ba năm qua, rốt cuộc quận chúa giày vò thế nào? Tuy giận nàng, nhưng cũng thật sự thương xót nàng.”
“Ta hứa với nàng, sẽ để nàng gặp bất kỳ nguy hiểm nào, bất kể chuyện gì xảy , đều sẽ ở bên cạnh nàng, nhưng… hình như thất hứa .”
“Ngu nhi, xem thất hứa ?”
Lúc ý thức của Ấn Hành chút hoảng hốt, Ấn Ngu nhẹ giọng an ủi .
Thế nhưng đáy mắt của nàng, ánh dần trở nên sâu thẳm.
Quả nhiên như nàng dự liệu, của Ấn phủ, vẫn xem nàng là huyết mạch.
Điều khiến cho nàng, nữ nhi tìm về, trông thật đáng .
Nàng miễn cưỡng nặn một nụ , đỡ Ấn Hành dậy: “Ca ca đừng nghĩ nhiều, A tỷ là chỗ tổ mẫu tĩnh dưỡng thể, mà gặp nguy hiểm chứ?”
“Chúng về nhà .”
ngay lúc , Tống Tử Chương, một bằng hữu đồng môn của Ấn Hành đó cũng đang uống rượu ở đây.
Thấy Ấn Hành liền nôn nóng mở lời: “Ấn ! Lâu gặp ! Những ngày cáo giả ở nhà tĩnh dưỡng thế nào ?”
“Có hứng thú cùng đến trường săn An Dương thi đấu một trận ?”
Hai chữ An Dương, lập tức khiến Ấn Hành lấy chút lý trí.
“An Dương?”
Cùng lúc đó, đường đến An Dương, Ấn Uyển gió lạnh thổi ho khan dứt.
Họ rời quan đạo đến tiểu đạo, xe ngựa xóc nảy, Thúc Nhi để thang dược đổ, c.h.ế.t chết ôm chặt ngực.
Tần ma ma lấy một tấm chăn dày hơn một chút đưa cho nàng, lời vẫn thản nhiên.
“Nhị cô nương, giờ Dần là thể đến trang tử , cứ nghỉ ngơi thêm một chút .”
Trên đường Tần ma ma cũng nhiều, dù cho Ấn Uyển hỏi về tổ mẫu, cũng vẻ mặt lạnh nhạt của Tần ma ma cắt ngang.
Thế là Ấn Uyển nghĩ đợi đến trang tử, tự gặp tổ mẫu thì sẽ rõ.
ngay khi Ấn Uyển uống xong bát thang dược đó, xe ngựa đột nhiên xóc nảy mạnh một cái!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-24-tuong-phu-thu-tu.html.]
Cùng với tiếng hí dài của ngựa, cả hộp xe ngựa nghiêng ngả về phía , Ấn Uyển vô thức túm lấy bậu cửa sổ, nhưng vẫn mạnh mẽ văng khỏi hộp xe ngựa, lăn xuống đất.
Chưa kịp phản ứng, thấy mấy áo đen vung đao xông đến.
Sợ đến mức Ấn Uyển kịp hét lên, nàng lăn xuống gầm xe ngựa nhanh chóng tháo dây cương.
Lúc mấy tên gia đinh theo bên cạnh lập tức bước lên, đối kháng với chúng.
Tần ma ma càng vẻ mặt điềm tĩnh dẫn đầu phản kích.
Nhất thời cảnh tượng trở nên hỗn loạn.
bọn họ nhân ít, cũng chống đỡ nổi những tên tráng hán cao lớn cường tráng .
Ấn Uyển ngờ chuyện lo lắng thật sự xảy !
Chỉ thấy nàng rút con d.a.o nhỏ giấu trong xương cổ tay , quả quyết cắt đứt dây cương xong, ném con d.a.o cho Thúc Nhi bên cạnh.
“Thúc Nhi! Trốn hộp xe đợi !”
Nói xong lời , nàng nhịn chịu sự khó chịu của cơ thể, một nhảy lên ngựa, nhân lúc hỗn loạn sức đá bụng ngựa, xông về phía đội ngũ với tốc độ cực nhanh phóng .
Đội xe ngựa phía vốn là một cảnh yên tĩnh, vì sự xuất hiện của nàng mà lập tức hỗn loạn.
Chỉ thấy tiếng đao kiếm khỏi vỏ, các hộ vệ huấn luyện bài bản thành một hàng ngay ngắn.
Trong cỗ xe ngựa to lớn phía , nam tử đang nhắm mắt nghỉ ngơi động tĩnh đột ngột giật .
Bàn tay lười biếng chống cằm đột nhiên đụng sống mũi, khiến bất mãn nhíu mày.
Nam tử khẽ cong ngón tay dùng khớp xương chạm cổ họng, khắp mặt đều là vẻ thiếu kiên nhẫn.
Ngẩng mắt liếc bên ngoài xe ngựa một cái xong, thần sắc chán nản đầu : “Còn hộ giá .”
Hắn một áo bào vân nước màu đỏ sẫm, nghiêng nghiêng tựa trong hộp xe ngựa to lớn, cái khí chất phong lưu lười nhác đó tựa như từ trong xương cốt mà sinh .
Ngựa của Ấn Uyển dừng quá đột ngột, khiến nàng vững, khi xuống ngựa lăn xuống đất.
Đợi nàng tỉnh táo , mấy lưỡi đao chĩa thẳng cổ họng nàng.
Chỉ cần nàng tiến lên một chút, là thể lưỡi đao sắc bén xuyên qua cổ họng, mất mạng.
Nàng căng thẳng dám động đậy, chỉ mở giọng khàn khàn cầu cứu.
“Đại nhân, mong đại nhân thể cứu tiểu nữ một mạng!”
“Tiểu nữ là cháu của Yến thị, đặc biệt đến An Dương bái phỏng tổ mẫu, ngờ đường gặp cường đạo, đoàn đang ở thời khắc nguy cấp, tiểu nữ…”
Lời của Ấn Uyển còn xong, tấm rèm xe ngựa nam tử vén lên.
Chưa thấy , Ấn Uyển ngược thấy giọng trầm ấm của nam tử.
“Cháu của Yến thị?”
Ấn Uyển thâm hiểu nếu nhắc đến danh tiếng của tổ mẫu, e rằng cũng thể cứu.
Quả nhiên, danh tiếng Yến thị xuất , sự việc chuyển biến.
Ấn Uyển đưa đến xe ngựa quỳ xuống, thể mềm yếu xương của nàng tựa như cành liễu sắp bẻ gãy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt phủ đầy bụi đất.
Dù , cũng thể che giấu khuôn mặt thanh tú.
“Ngẩng đầu lên.”
Cùng với khuôn mặt của nam tử lộ rõ, đôi mắt đầy uy nghiêm của , cũng chăm chú thẳng tới.
Lòng Ấn Uyển thắt , nàng nữa khẩn cầu: “Mong công tử thể cứu của tiểu nữ một mạng, bọn họ vẫn còn trong nguy hiểm, sợ…”
“Ồ? Ngươi là cháu của Yến thị, liền cứu ngươi ? Dựa cái gì?”
Ấn Uyển ngẩn , hiển nhiên ngờ thứ tử tướng phủ là như .
Đích tử Cao Cẩn , công tử phong nhã, ôn nhu nho nhã, khi đó mới chỉ gặp hai , nhưng để ấn tượng cho Ấn Uyển là danh lưu chi tử cao thể với tới.
Nhất cử nhất động đều theo quy củ lễ nghi, khiến thưởng tâm duyệt mục dám mạo phạm.
nam tử mắt, ngoài dự liệu của Ấn Uyển.
Chuyện , dường như chút khó giải quyết.