Thông báo
Website sẽ tạm ngưng hoạt động để bảo trì từ 02:00 - 03:00 ngày 12/08/2025. Rất mong quý độc giả thông cảm và quay lại sau thời gian này.
Xin cảm ơn!

Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 22: Đây chính là lời muội nói

Cập nhật lúc: 2025-08-10 07:35:34
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quả nhiên là trưởng sống cùng Ấn Uyển mười mấy năm, lời gì khiến đau lòng nhất.

Những lời của y đ.â.m sâu lòng Ấn Uyển, khiến nàng cũng cảm thấy bất an.

Lời của Ấn Hành, Ấn Uyển thực cũng từng nghĩ tới.

Nàng và tổ mẫu vốn tình cảm sâu đậm, nên nàng nhờ tiểu nha đưa thư, cũng chỉ là đánh cược một phen.

Mặc dù thắng cược, nhưng liệu tổ mẫu nguyện ý bảo vệ nàng thoát ly khỏi quan hệ với Ấn phủ , nàng cũng dám chắc.

giữa nàng và tổ mẫu...

Đang nghĩ, Ngụy thị kéo Ấn Hành đang thái độ đổi , thút thít một tiếng tràn ngập ánh mắt dịu dàng chằm chằm Ấn Uyển.

Đau lòng hỏi nàng: “Uyển Nhi, con nghĩ kỹ ? Thật sự cùng Tần ma ma đến trang viên dưỡng bệnh ?”

“Nơi đó điều kiện thể bằng Bá phủ, hơn nữa…”

“Mẫu nỡ buông bỏ mối thông gia với Quốc Công phủ của con ? Thực cũng chẳng cần thiết, con bây giờ sớm còn để tâm đến Lưu Dần, nếu Lưu Dần và Ấn Ngu lưỡng tình tương duyệt, hai kết hợp cũng coi như một đại hỷ sự trời ban.”

“Uyển Nhi, con thể nghĩ như ? Mẫu là nghĩ con từng yêu mến tiểu công gia đến thế, dù thế nào mẫu cũng con giữ lấy mối thông gia chứ!”

“Hơn nữa khi Ngu Nhi về phủ, hôn sự của con và tiểu công gia cả Ung Đô đều , nếu đột nhiên đổi , chẳng sẽ khiến Bá phủ vô cớ đời đàm tiếu ?”

Ấn Uyển , mục đích thực sự của bọn họ, chỉ là giữ lấy danh tiếng của Bá phủ, để đời đàm tiếu ?

Ngụy thị dường như hiểu suy nghĩ của Ấn Uyển, vội vàng giải thích.

“Không như con nghĩ , Uyển Nhi, con mẫu một câu, việc để con về phủ lấy m.á.u thuốc quả thật là chúng với con.”

“Mẫu trong lòng cũng hổ thẹn, nhưng chúng thật sự còn cách nào khác. Con ở bên mẫu bao nhiêu năm nay, mẫu vẫn luôn hết lòng thương con như con gái ruột .”

“Lần con nếu giải trừ hôn ước với tiểu công gia để đến trang viên dưỡng bệnh, con tổ mẫu cũng sẽ sắp xếp đại sự cả đời của con ! Con giờ đến tuổi gả chồng, nếu gả , tổ mẫu cũng sẽ đồng ý.”

“Thử hỏi cả Ung Đô, còn nhà chồng nào hơn Quốc Công phủ? Huống hồ con và tiểu công gia là thanh mai trúc mã, hiểu rõ gốc gác của , e rằng…”

Tuy nhiên, lời còn dứt, sự im lặng của Ấn Uyển là câu trả lời nhất cho Ngụy thị.

Mắt nàng đỏ hoe, lệ ý lăn tăn trong đó.

“Uyển Nhi, con vẫn còn oán chúng .”

“Phải, là mẫu đây đúng, đều là của .”

Ngụy thị che mặt thút thít, Ấn Uyển một lời một bên như một xa lạ thờ ơ.

Khiến Ấn Hành trong lòng khó chịu vô cùng!

“Ấn Uyển! Muội vì nhất định khiến mẫu khó chịu đến ! Chẳng lẽ thật sự rời bỏ chúng , đến trang viên tùy tiện gả ?!”

Giọng trầm xuống của y, khiến Ấn Uyển cũng cảm thấy khó hiểu.

Nàng còn đang thấy khó hiểu, Ngụy thị nước mắt giàn giụa.

Người thực sự nước mắt nhấn chìm, chẳng lẽ là nàng ?

Vì thế nàng chút do dự thỉnh cầu Tần ma ma đưa rời , để chút đường lui nào.

Tần ma ma thấy , từ cửa bước an ủi Ngụy thị hai tiếng.

“Phu nhân cũng cần quá lo lắng, hạ nhân trong trang viên nhanh nhẹn tháo vát, An Dương và Ung Đô cũng xa, nếu gặp cô nương, lúc nào đến cũng .”

Nói xong liền định kế hoạch lên đường: “Nhị cô nương khi nào tiện đường, chúng liền khởi hành.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-22-day-chinh-la-loi-muoi-noi.html.]

Ngụy thị đau lòng thôi, đến cuối cùng ngay cả cũng khó khăn, vẫn là Ấn Hành đỡ bà rời khỏi nơi .

Tuy nhiên, tưởng chừng chuyện an bài, nàng cuối cùng cũng thể rời khỏi nơi , nhưng Ấn Uyển cũng dám lơ là.

Từ Ung Đô đến trang viên An Dương cũng mấy chục dặm đường, giữa đường chỉ một đoạn quan đạo, còn đều là đường nhỏ.

Nàng gọi Thúc Nhi, dặn dò: “Thúc Nhi, ngươi hãy giúp dò hỏi một chút, xem dạo gần đây trong Ung Đô vị quan to hiển quý nào sẽ khỏi thành về phía đường đến An Dương .”

Thúc Nhi lời mấy hiểu ý nàng, nhưng vẫn theo lời Ấn Uyển để tìm cách dò hỏi.

Tuy nhiên, Thúc Nhi còn bao lâu, buổi tối Lưu Dần đến sương phòng của nàng.

Đối mặt với Ấn Uyển lạnh nhạt, Lưu Dần trách mắng.

“Hôm nay ở trong phủ, ngờ nhiều chuyện đến thế đấy, Uyển Nhi.”

Hắn bước gần Ấn Uyển, nhớ dáng vẻ mắt lệ đầm đìa của Ấn Ngu , trong lòng tràn ngập sự tủi cho Ấn Ngu.

“Ngu Nhi sợ đến trang viên đó chịu khổ, thậm chí màng thể quỳ cầu phụ để bọn họ giữ ở trong phủ! Chỉ sợ ở bên ngoài dưỡng bệnh , nhưng cố chấp rời , còn tự rạch rõ giới hạn với Bá phủ?”

Lưu Dần nào tính tình như Ấn Hành, chỉ giọng lớn, mà tính khí cũng lớn.

Xưa Ấn Uyển từng vì tính cách sảng khoái của mà lòng hướng về, cho rằng thiếu niên khí phách hăng hái cũng chỉ đến thế mà thôi.

giờ xem , khí phách hăng hái, rõ ràng là thể phát điên bất cứ lúc nào.

Chưa đợi Ấn Uyển mở lời, Lưu Dần chỉ mũi nàng mà lời cay nghiệt.

“Hôn ước của và ngươi, ngươi thật sự nghĩ tình nguyện đến thế ? Ta vì đồng ý ký hôn thư, chẳng là vì giữ ngươi trong phủ để chữa bệnh cho Ngu Nhi !”

“Ấn Uyển, sự việc đến nước cũng giấu ngươi. Trước đây thật sự coi ngươi như gái ruột, nhưng ngươi , vì tư lợi riêng mà hại c.h.ế.t Ngu Nhi, giờ đây đối với ngươi cũng chẳng còn tình nghĩa như xưa.”

“Ngươi gả cho , đương nhiên cũng sẽ cưới ngươi! Cho dù đời chỉ còn một ngươi, thà đến chùa hòa thượng kết thúc đời , cũng sẽ ngươi thêm một cái!”

“Hơn nữa, ngươi nghĩ lão thái thái nhà Bá phủ ngươi là một kẻ dễ đối phó ? Với cái tính nết của bà , ngươi đến trang viên dưỡng bệnh, sớm muộn gì cũng sẽ gả !”

“Đến lúc đó ngươi gả cho một nam nhân bằng chút nào, hối hận cũng kịp. Chờ đến lúc , ngươi chớ lóc thảm thiết mà về Bá phủ, cầu xin chúng cho ngươi một con đường sống!”

Ấn Uyển nhíu mày, khoảnh khắc khiến nàng chứng kiến một mặt khác của Lưu Dần.

Không phân biệt trắng đen, hành động theo cảm tính, liều lĩnh bốc đồng.

Cái trưởng “Dần ca ca” nhất trong lòng nàng khi xưa, hóa là như .

Thôi , giờ rõ, cũng quá muộn.

“Sẽ phiền tiểu công gia lo lắng cho tiền đồ của nữa, chỉ mong tiểu công gia đừng quên thuở với như thế nào, bảo giải trừ hôn ước của chúng .”

“Nay rút lui, cũng coi như thành cho khác, lẽ còn cảm ơn mới .”

“Từ nay về chúng sẽ như xa lạ, còn dính líu gì nữa.”

Nói xong liền hướng ngoài gọi hai tiếng, bảo hạ nhân tiễn Lưu Dần cửa: “Tiểu công gia thong thả.”

Cũng đợi Lưu Dần mở lời, nàng xuống giường, vẻ khó chịu.

Lúc hai hạ nhân trong phòng là gia đinh do Tần ma ma mang đến, của Quốc Công phủ.

Dù là Lưu Dần cũng nể mặt lão thái thái đôi phần.

thái độ của Ấn Uyển chọc tức nhẹ! Ngay lập tức phất tay áo, buông lời cay nghiệt.

“Được, ngươi hãy nhớ kỹ, đây chính là lời ngươi !” Hắn Ấn Uyển một cái thật sắc, chút do dự mà hậm hực bỏ .

Loading...