Thông báo
Website sẽ tạm ngưng hoạt động để bảo trì từ 02:00 - 03:00 ngày 12/08/2025. Rất mong quý độc giả thông cảm và quay lại sau thời gian này.
Xin cảm ơn!

Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 15: Chân Tâm Cho Chó Ăn

Cập nhật lúc: 2025-08-10 07:34:41
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ấn Uyển gật đầu, thành thật kể .

“Thúc nhi vì mà chịu tai ương vô cớ, nay vây khốn trong Quốc công phủ, chăm sóc, trong lòng hổ thẹn, nên khẩn cầu phu nhân, thể cho Thúc nhi một con đường sống, để nàng đến bên chăm sóc .”

Nàng nhắc đến yêu cầu nào khác, nhưng một nha câm bé nhỏ như , Lương thị chắc chắn sẽ để mắt.

, yêu cầu trong mắt Lương thị, cũng hề quá đáng.

“Ta Uyển nhi con và nha đó tình cảm , năm đó Dần nhi rơi xuống nước, nếu nhớ lầm, vẫn là nha đó đầu tiên cho con, con mới thể kịp thời cứu Dần nhi.”

“Con cứ yên tâm, lát nữa sẽ sai đưa nha đó đến đây.”

“Đa tạ phu nhân!”

Ấn Uyển mắt đỏ hoe, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống một phần.

Có Quốc công phu nhân mặt, Ấn Hành chắc chắn sẽ dùng biện pháp mạnh.

Lương thị từ từ đỡ nàng dậy, lời lẽ thấm thía khuyên nhủ: “Giờ con thể yếu ớt, chịu nỗi đau lấy máu, càng cần hảo sinh tĩnh dưỡng mới .”

“Ta cũng phiền con nữa, canh bổ mà Tần ma ma mang đến nhớ uống.”

Bên Lương thị chân bước khỏi cửa, lâu , Ngọc Chi – nha trong phòng Lưu Dần – liền chân bước phòng.

Nàng mặt chút biểu cảm “mời” Ấn Uyển dậy: “Nhị cô nương, tiểu công gia nhà đang đợi ngươi ở hậu hoa viên, chuyện cùng ngươi một lát, mời bên .”

Lúc Ấn Uyển mệt mỏi, bên ngoài đang đổ tuyết nhỏ, lạnh thấm từ lòng bàn chân, khiến nàng khẽ cau mày.

Một hạ nhân bên cạnh nàng đáp một câu: “Ngọc Chi tỷ tỷ, Nhị cô nương lấy máu, e rằng tiện ngoài.”

Ngọc Chi hừ lạnh một tiếng, nheo mắt trầm giọng: “Đây là Quốc công phủ, tiểu công gia lời mời, chẳng lẽ còn chỗ cho kẻ khác từ chối ?”

“Ngươi là hạ nhân của Quốc công phủ, hạ nhân của Nhị cô nương.”

Lời của Ngọc Chi khiến nha đó sợ hãi, "phịch" một tiếng quỳ xuống. Ấn Uyển , Ngọc Chi là thông phòng nha đầu của Lưu Dần, địa vị trong phủ hề thấp.

Nàng tiểu nha khó xử, bèn lên tiếng ngắt lời: “Ta lát nữa sẽ .”

Ấn Uyển liếc ngoài cửa sổ, khoác những bộ y phục dày dặn lên , chậm rãi bước khỏi phòng.

Bước chân nàng chậm chạp, gió lạnh thổi qua, bước chân khựng .

Tiểu nha chăm sóc nàng cầm túi chườm nóng đến, thừa lúc Ngọc Chi chú ý nhét tay Ấn Uyển.

Ấn Uyển cảm kích nàng một cái, đó hít sâu một , đến hậu hoa viên.

Nàng tiểu công gia vì gặp , chẳng lẽ là vì chuyện hôn thư?

lật lọng, là để giam cầm , trở thành dược dẫn cho Ấn Ngu đó .

Nàng đến hậu hoa viên quen thuộc đó.

Vẫn đến tháng ba, tuyết nhỏ vẫn bay lất phất, từng lúc bọn họ nhiều nhận lời mời đến nơi đây, hội du viên, hội thi ca, yến tiệc hoa…

Huynh trưởng đều thích mang theo nàng.

Mà nàng cũng thích hoa cỏ nơi , thích cây ngọc lan đặc biệt lớn đó, và cả vườn mẫu đơn.

Vườn mẫu đơn ở đây còn lớn hơn cả của nhà .

Đương nhiên, nàng càng thích hơn là thiếu niên Dần ca ca nhiệt liệt và sảng khoái .

Ấn Uyển thu cảm xúc, lúc chỉ cảm thấy một luồng lạnh lẽo ngập trời xâm chiếm thể.

Ngay lúc , một tiếng quen thuộc truyền đến.

“Uyển nhi!”

Theo hướng âm thanh truyền đến , nam tử khoác huyền bào đang tường viện thả diều.

Trước là cây ngọc lan mà nàng vẫn hằng nhớ mong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-15-chan-tam-cho-cho-an.html.]

Chiếc diều vẽ hình én bay cao, nhưng gió lạnh, ngược vẫn bay vững vàng.

Ấn Uyển đang ngẩn ngơ thì Lưu Dần bỗng vút lên, nhảy đến mặt nàng.

Mái tóc đen búi đơn giản, hớn hở đưa dây diều đến mặt nàng, nghiêng đầu một tiếng, đôi mắt đào hoa gợn sóng lấp lánh.

“Đây là én ngươi thích nhất, cố ý vẽ cho ngươi đó!”

Trong thoáng chốc, nàng như thấy nhiều năm về , bóng dáng thiếu niên tay cầm diều, tự do tự tại gốc ngọc lan.

Thế nhưng chỉ một thoáng, Ấn Uyển trở về hiện tại.

Nàng rũ mắt tay Lưu Dần, lạnh nhạt từ chối: “Tiểu công gia, thời tiết còn lạnh, gió lạnh tung hoành, thích hợp thả diều.”

Thái độ khách sáo như khiến Lưu Dần khẽ khựng .

nghĩ đến thể nàng khỏe, Lưu Dần cũng so đo với nàng: “Ta thấy ngươi thích, nhưng giờ quả thực lạnh.”

Nói xong cởi áo lông choàng của khoác lên cho Ấn Uyển.

“Nếu ngươi sợ lạnh, thì đình , còn chuẩn cho ngươi một ít bánh ngọt gạo nếp ngươi thích nhất, đó là do tự tay đó.”

Chẳng đợi Ấn Uyển từ chối, dẫn nàng đình.

Nơi đây quả là ấm áp hơn một chút, nhưng vẫn cảm thấy lạnh.

Ấn Uyển chỉ rời càng sớm càng , nên liền thuận theo ý mà ăn liền hai cái bánh ngọt. Lưu Dần tưởng nàng sẽ vui vẻ, nhưng nàng còn nuốt xong thản nhiên mở lời.

“Tiểu công gia, giờ thể về phòng nghỉ ngơi ?”

Nụ mặt Lưu Dần dần dần thu , thẳng Ấn Uyển, chỉ .

“Ngươi là thích thả diều cùng nhất, đây còn quấn lấy bắt bánh ngọt gạo nếp cho ngươi, ngươi chỉ cần ăn bánh , ngươi chắc chắn là vui vẻ nhất đời .”

“Ấn Uyển, giờ ngươi ăn , còn vui ?”

“Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, vì khiến ngươi đổi nhiều đến ?”

Khoảnh khắc , Ấn Uyển ngàn vạn lời , nhưng lời đến khóe miệng, chỉ một tiếng thở dài vô lực.

Mấy năm nay, ai mà chẳng đổi?

Nàng giờ chỉ một con đường sống, mà bọn họ cho!! Nào còn là như ?

nhiều hơn nữa, cũng chẳng ai lắng , hà tất tốn nhiều lời như .

Thế là chỉ lùi nền tuyết trong viện, hành lễ một cách quy củ.

“Tiểu công gia, lấy máu, thể khỏe, chịu gió lạnh dầm tuyết trắng, thật sự hứng thú vui vẻ cùng ngươi.”

Nghe lời , ánh mắt Lưu Dần bỗng nhiên siết chặt.

Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của nàng, cùng thể gầy yếu trong gió lạnh, trong lòng quả thực dâng lên ít sự hổ thẹn.

suy tính chu , nếu , ngươi cứ ăn thêm vài cái bánh ngọt về phòng , chỉ ngươi vui vẻ hơn một chút.”

Nói xong liền đưa bánh ngọt đến mặt nàng, nhưng Ấn Uyển thực sự thể ăn nổi, hai cái ăn lúc nãy cuộn trào trong dày.

Ấn Uyển lắc đầu, nhưng lời đến khóe miệng, một cảm giác buồn nôn dữ dội đột nhiên dâng lên trong dày.

Đặc biệt là khi ngửi thấy mùi bánh ngọt đó, nàng nhịn nữa, liền cúi nôn một bên.

Lưu Dần kinh ngạc lớn, khó tin sang: “Ấn Uyển! Ta khiến ngươi phản vị đến thế ? Bánh ngọt thành tâm cho ngươi, khiến ngươi ghê tởm đến ?”

Ánh mắt lạnh xuống, đột nhiên cảm thấy sự mềm lòng đây của giống như một trò .

Thứ diều quỷ, bánh ngọt! Uổng cho một tấm lòng thành, giờ đây như cho chó ăn.

Thế là nhịn cảm xúc trong lòng, gầm nhẹ lên.

“Ta thấy ngươi vì Ngu nhi lấy m.á.u mà chịu khổ, liền dùng trọn mấy canh giờ, diều, bánh ngọt, hao phí tâm tư chỉ lấy lòng ngươi, để ngươi thể vui vẻ hơn một chút.”

“Thế nhưng ngươi thì ? Chỉ giở thái độ cho xem! Ngươi đối với nhà ngươi như thì thôi , khi nào thiếu nợ ngươi ? Ngươi chẳng cần bộ dạng cho xem!!”

Loading...