Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 13: Thay chủ tử bất bình
Cập nhật lúc: 2025-08-10 07:34:28
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ấn Uyển ngăn cản thì kịp nữa .
Trong sự ngỡ ngàng, Ấn Hành xảy chuyện gì.
Ấn Hành đầy vẻ thất vọng nàng, ngữ khí càng thêm lạnh lẽo.
“Ta một lòng vì , nghĩ về như .”
“Ấn Uyển, thật khiến quá đỗi thất vọng !”
Nói xong ma ma phía : “Đút xuống.”
Ấn Uyển ý thức , còn ngăn cản, hai tay nha và ma ma khống chế .
Ma ma đó cưỡng chế bẻ miệng nàng , đổ bộ thuốc còn miệng nàng.
Mùi vị đắng chát xộc mũi tràn ngập bộ đầu óc, khi còn một giọt nào, Ấn Uyển mới các nàng buông .
Nàng thở hổn hển, cả đầy vẻ chật vật.
Ấn Hành càng cơn giận nghẹn ứ lồng ngực, cầm bát thất vọng tức giận phất tay áo rời !
Bọn họ , Ấn Uyển nóng lòng móc họng, mặt đỏ bừng chịu đựng sự khó chịu tột cùng, nôn hết thuốc mới thở phào nhẹ nhõm.
Mùi hương đó nàng sẽ thể nhớ nhầm, chỉ là nồng đến mức .
Dù cho Ấn Hành nếm một ngụm , nàng cũng dám tùy tiện nuốt xuống.
Vạn nhất là loại mãn tính, vài liệu trình sẽ từ từ dẫn đến cái c.h.ế.t thì ?
Ấn Uyển sợ chết, nhưng nàng sợ hại c.h.ế.t một cách uất ức, oan uổng như !
Dù chỉ là nghi ngờ, nàng cũng dám đánh cược.
giờ đây vây hãm trong Quốc công phủ, rời càng khó khăn bội phần.
Đồng thời nàng cũng lo lắng Ấn Hành trong lúc tức giận sẽ thật sự gì đó với Thúc Nhi và những khác.
Vạn nhất nàng và nhũ nương vì mà gặp chuyện, Ấn Uyển c.h.ế.t cũng thể nhắm mắt.
Cảm giác , giống như bóp chặt yết hầu, thể giãy giụa, cũng thể động đậy!
Nàng căn phòng trống rỗng xa lạ , cảm giác bất lực sâu sắc bao trùm lấy nàng.
Nàng bước tiếp theo gì, nhưng chút lý trí còn sót vẫn cố gắng giữ nàng tỉnh táo.
Đường là do , biện pháp, tự nhiên cũng là do nghĩ !
Tuy nhiên lâu , cửa mở .
Chỉ thấy Ấn Ngu chân trần chạy đến mặt Ấn Uyển, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống lã chã.
Người còn tưởng nàng chịu ủy khuất lớn đến nhường nào ở chỗ Ấn Uyển!
Rõ ràng là Ấn Uyển mới chịu ủy khuất.
Nàng thấy vũng thuốc nôn khắp đất, vội vàng ngẩng đầu đỡ Ấn Uyển: “A tỷ…”
Ấn Uyển né tránh, khiến hai tay nàng vồ hụt.
Đáy mắt Ấn Uyển chỉ sự lạnh nhạt, ánh mắt nàng lặng lẽ chằm chằm Ấn Ngu, miệng cũng thốt những lời từ chối chút tình cảm.
Tuy nhiên Ấn Ngu sốt ruột với nàng.
“A tỷ, những thang thuốc lợi cho thể tỷ, đây là thuốc bổ ca ca quỳ xin Lạc thần y kê cho tỷ đó!”
“Muội là tuyệt đối sẽ dùng m.á.u của tỷ, cho nên tỷ chỉ cần an tâm uống thuốc bổ dưỡng thể là , sẽ dùng m.á.u gà trong tiểu phòng bếp thế, chúng sẽ lừa dối trời đất, nhất định sẽ để tỷ xảy chuyện gì .”
Khóe môi Ấn Uyển hiện lên một nụ chế nhạo, nếu ngày đó nàng quá sớm bộc lộ địch ý với , nếu nàng còn nhớ dáng vẻ Ấn Ngu từng cắt lưỡi khác.
Nàng thật sự sự tình cảm sâu sắc của Ấn Ngu lừa gạt .
Chỉ là giờ đây nàng còn ngốc nghếch như nữa.
Nàng thu hồi ánh mắt, một tay đẩy nàng khỏi cửa phòng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-13-thay-chu-tu-bat-binh.html.]
Ấn Uyển rũ mắt: “Tam cô nương thiên kim chi khu, chuyến đến đây đừng để vấy bẩn.”
Tuyết Tùng nhịn hồi lâu, thực sự chịu nổi, xông đến cửa chỉ trích:
“Nhị cô nương thể nhẫn tâm đến thế!! Cô nương nhà một lòng vì ngươi mà suy nghĩ, ngay cả mạng cũng cần! Ngươi lòng , trách chi đều coi thường ngươi, nếu phu nhân và lão gia còn nể tình nghĩa , Bá phủ há nơi nào cho ngươi đặt chân!!”
“Tuyết Tùng! Câm miệng!”
Ấn Ngu quát nàng trở , cánh cửa phòng đóng chặt, khóe mắt Ấn Ngu dần cong lên.
Khoảnh khắc tiếp theo, nàng đột nhiên hụt chân, khi ngã mạnh xuống đất thì phát một tiếng kêu đau đớn.
Sợ đến nỗi Tuyết Tùng vội vàng tiến lên đỡ nàng dậy: “Cô nương, cô nương!”
Ấn Uyển , môi gần như nàng cắn nát.
Giờ đây nàng cô lập nơi nương tựa, bóp chặt sinh mệnh, đường đường gần như đều chặn .
Tình cảnh , nàng nên thế nào mới là nhất?
Mà nàng hề để ý đến Ấn Ngu đang thương ngoài cửa, Tuyết Tùng chủ tử bất bình, lập tức buông lời mắng mỏ.
“Cô nương! Người đừng quản chuyện của nhị cô nương đó nữa, nàng tuyệt tình đến mức , gì đáng để lưu luyến? Sống chết, cứ để tùy trời định!!”
Ấn Ngu ho khan ngớt, giả vờ tức đến mức gì, mềm yếu dậy nổi, cuối cùng vẫn là Tuyết Tùng tìm đưa nàng về.
Tuy nhiên Ấn Ngu vẫn yên lòng về Ấn Hành, đêm qua y quỳ cả đêm, thể lạnh, màng Tuyết Tùng ngăn cản, cầm thuốc nhất quyết tìm Ấn Hành.
Nàng mắt đầy vẻ xót xa, bước hư phù mà đến: “Ca ca, chứ? Muội …”
Tuy nhiên lời còn hết, nàng đột nhiên ho khan.
Ấn Hành lập tức đau lòng đến nỗi yên , vội vàng tiến lên đỡ nàng : “Ta , ngược là , tay … là thế ?”
Lúc Ấn Hành phát hiện mu bàn tay nàng thêm những vết bầm tím, lông mày chợt nhíu chặt.
Không đợi Ấn Ngu mở lời, Tuyết Tùng sốt ruột kêu oan nàng .
“Công tử, chỉ tay, chân cô nương còn trẹo nữa!”
“Vốn dĩ là ý thăm nhị cô nương, khuyên nhị cô nương uống thuốc bổ do Lạc thần y kê, nhưng nhị cô nương nể tình, chỉ nôn hết thuốc đất, mà còn đuổi cô nương ngoài!”
“Những vết thương của cô nương, chính là do ngã mà !”
Nghe , Ấn Hành lập tức nhớ đến ánh mắt lạnh lùng, chút gợn sóng của Ấn Uyển, lòng y như d.a.o cắt.
“Ngươi nàng nôn hết thuốc ?”
Tuyết Tùng còn , Ấn Ngu lập tức ngăn : “Tuyết Tùng!”
Nói vội vàng an ủi Ấn Hành: “Ca ca, A tỷ trong lòng oán hận, tức giận cũng là điều khó tránh khỏi, tỷ vốn dĩ chịu khổ, những thang thuốc bổ đó nhất định khó uống hơn thuốc thông thường, nên mới chịu nổi.”
“Chúng cho A tỷ một chút thời gian, A tỷ nhất định sẽ khỏe .”
“Ca ca, vì chúng mà chịu khổ chịu cực, nếu sớm hơn, cũng sẽ trơ mắt quỳ trong tuyết cả một đêm! Nếu chúng chữa bệnh mà khép nép đến mức , thì bệnh , chữa cũng !”
Nàng nước mắt rơi lã chã, như chuỗi ngọc đứt dây, khiến Ấn Hành xót xa bối rối.
Ấn Uyển, nàng thật sự nhẫn tâm đến .
Nếu đây sự tùy hứng của nàng còn thể hiểu , thì đến nước , ở Quốc công phủ ngay cả thể diện của nhà cũng màng, nghi ngờ cái nghi ngờ cái , bảo y hiểu nổi!
Y mắt đầy vẻ thất vọng, Ấn Ngu yếu ớt mặt, cảm thấy vô cùng áy náy.
Một Ấn Ngu đáng thương đến , y còn nghĩ cách kéo dài thời gian chữa trị cho nàng , tìm phương pháp ngoài huyết dẫn để giảm bớt nỗi đau cho Ấn Uyển.
Xem , Ấn Uyển cảm kích, y cần gì phí tâm sức vô ích nữa!!
Cứ nên theo phương pháp của Lạc thần y, lấy m.á.u mà chữa trị!
Ngược là Ấn Ngu hiểu chuyện ngoan ngoãn, nên chịu đựng những điều .
Thế là y nắm lấy tay Ấn Ngu, quả quyết : “Ngu nhi, ca ca đảm bảo với , nhất định sẽ dốc hết sức chữa khỏi cho , sẽ để xảy chuyện gì .”